Diệp Phi đang ngồi quan sát tấm bản đồ thành Phú An ở phía Bắc chính là nơi đóng quân của Nam Phong, ngoài ra nơi đây còn thuộc quyền quản lý của nhị vị vương gia đáng kính của Hàn Thiên quốc.
Xung quanh thành là con sông Phú Vinh chảy qua bao vây lấy tạo thành một hàng bảo vệ khá vững chắc, quân địch muốn đánh vào thành thì tất nhiên phải vượt qua con sông này mà ai biết được phía dưới đáy có bất kỳ cạm bẫy nào hay không.
Lớp bên ngoài là một thung lũng khá rộng rãi, cỏ cây tươi tốt thuận lợi cho dân cư nuôi súc vật. Tuy thế trận sông Phú Vinh mang lại thuận lợi cho ta nhưng khu thung lũng này lại chính là một điểm trọng yếu khiến quân định phải đóng quân quá gần thành trì.
Ngoài ra đằng sau thành Phú An, nơi biên giới với nước Chu lại là dãy núi khá sừng sững và hiểm trở, nếu bị ép vào đường cùng thì coi như là bỏ xác tại đây.
– “Địa hình gây trở ngại cho chúng ta rất nhiều” Diệp Phi ngữ khí nặng nề khiến Thiên Kỳ bên cạnh cũng dễ bề suy nghĩ theo hướng xấu cho quân mình.
– “Nếu muốn thắng chỉ có cách duy nhất là chặn trên khu thung lũng này” Thiên Kỳ đưa tay rà soát trên tấm bản đồ bằng da dê khoanh vùng toàn bộ khu vực trọng yếu.
– “Bạch Kiểm tướng quân theo phe thái tử giỏi nhất chính là thủy binh. Chúng ta cũng phải chặn đánh trên sông Phú Vinh nữa” Diệp Phi đặt một quân cờ đen lên giữa hình con sông, nơi ngăn cách giữa thành Phú An với đường từ kinh thành đến.
– “Đại tỷ! Muội đến đây” Tố Huyên nhanh nhẩu chạy lại bên cạnh Diệp Phi mỉm cười tươi rói trong khi Thiên Dực thì yểu xìu phía sau.
– “Thuộc hạ tham kiến trang chủ” Như Ý cúi người thấp xuống đất bái kiến Diệp Phi khiến Sơ Tuyết đằng sau nhíu mày khó hiểu.
– “Trang chủ?” Hắn nhanh chóng quay sang Thiên Dực thắc mắc nhưng ngay sau đó chỉ nhận được cái thở dài bất lực của nàng.
– “Ngươi theo ngũ tỷ cư nhiên không biết tỷ ấy chính là ngũ tiểu thư của Trúc Lâm sơn trang?” Tố Huyên đưa bộ mặt ngây thơ vô ( số ) tội ra nhìn Sơ Tuyết.
– “Thì ra…” Sơ Tuyết với gương mặt ngạc nhiên không thể tin nổi “Vậy Diệp Phi cô nương chính là trang chủ? Ta cư nhiên lại đi hỗ trợ chính đối thủ của mình hả trời?”
– “Ngươi có thể rút” Thiên Dực liếc mắt với hắn nhưng tâm nàng đang rất khó chịu. Nếu như Sơ Tuyết có thể gây khó khăn cho Diệp Phi thì nàng sẵn sàng ban cho hắn một đao tuyệt tình.
– “Nhưng ta lỡ yêu nàng rồi nên đành phải chấp nhận thôi” Sơ Tuyết nhún nhún vai bình thản nói không thèm quan tâm đến sắc mặt cực kỳ khó coi của Thiên Dực bên cạnh.
- “Ta không bao giờ gả ngũ muội cho ngươi” Diệp Phi nhấp ngụm trà với tư thế khoan thai nhất có thể.
– Tại sao?
– “Ta cũng không đồng ý” Trúc Nhã ở đâu xuất hiện nhanh nhẩu ứng đối với Diệp Phi.
– “Muội cũng vậy” Tố Huyên cũng hùa theo “Để ngũ tỷ lấy phu quân thì còn ai cùng muội uống rượu thâu đêm? Còn ai ôm ấp muội mỗi khi đông về? Còn ai…”
– “Cực kỳ biến thái” Trúc Nhã tặng cho Tố Huyên cái nhìn đầy vẻ khinh bỉ.
– “Nhưng bất quá… ta thích. Hắc hắc” Thiên Dực chạy lại quàng vai bá cổ Tố Huyên với gương mặt tràn trề hạnh phúc không biết tên nam nhân đằng kia đã hóa thành tượng đá ‘Hòn Vọng Thê’ từ lúc nào.
– “Nhưng ta muốn cưới Dực nhi!” Sơ Tuyết nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bất cam của mình “Không cho ta thú nàng, ta sẽ mang người hỗ trợ triều đình” ( Phi Phi: Bỉ ổi, vô liêm sỉ )
– “Dực nhi?” Như Ý từ đâu rùng mình ôm chặt tay Tố Huyên “Nghe muốn nổi da gà”
Rồi xong, coi như cái tên Thiên Dực mang đi bán đấu giá cũng chẳng kẻ nào thèm mua khi tiếng cười vang xa khắp khu vực hoa viên của Vô danh các, đến kẻ lạnh lùng như Diệp Phi cũng buông tách trà trên tay xuống đập bàn rầm rầm khiến Thiên Kỳ một tay bụm miệng cười, một tay vuốt lưng cho nàng đỡ khó chịu vì cười quá mức chịu đựng của mình.
– “Ta nói không gả ngũ muội cho ngươi chứ có nói không cho nàng ta thú ngươi đâu” Diệp Phi vuốt vuốt ngực, lau lau nước mắt nơi khóe mi hướng nữ nhân đang mặt mày đen thui như cục than tổ ong và nam nhân mặt đỏ gay đầy cay cú.
– “Là sao muội chẳng hiểu?” Thiên Dực nhíu mày.
– “Đường đường là Dực Ma Vương vang danh thiên hạ để cho kẻ khác thú về làm lão bà thì còn ra thể thống gì nữa?” Diệp Phi nói xong gục xuống bàn… cười đợt hai.
Tiếng cười kỳ này vang xa đến tận phía bên ngoài Túy Phi lâu khiến thực khách đang ngồi cũng rùng mình nổi da gà.