- “Mạc Linh là ai? Kẻ thù của Diệp Phi à?” Hắn đứng lên vòng ra đằng sau nàng để nhẹ nhàng dùng sức đẩy cho chiếc xích đu lên xuống theo nhịp một cách nhẹ nhàng và từ từ. Gió thổi bay mái tóc dài tỏa hương thơm ngát cùng tà áo bay bay phất phơ khiến Phi Vũ trong mắt hắn như một nàng tiên không nhiễm một chút bụi trần.
– Ả là kẻ thù của toàn Trúc Lâm sơn trang, là kẻ đã giết hại tứ muội cùng tứ muội phu cũng bằng Huyết Lệ.
– “Chính là ả đó sao? Vậy mọi người không trả thù được à?” Hắn vẫn đều tay đung đưa đẩy Phi Vũ tung bay theo chiều gió thổi nhưng tâm trí đều chú mục trong câu chuyện của nàng. Hắn đã quyết định, nếu muốn nàng mãi mãi chỉ là của mình thì mọi tâm sự của nàng cũng chính là của mình và cùng nàng gánh vác trọng trách nặng nề của một tam tỷ trong những thành viên của sơn trang.
– Hành tung của ả rất bí ẩn. Phải nói rằng khinh công của ả tài ba như lục muội, nội công có thể đấu tay đôi với tứ muội nhưng tài ẩn thân lại chỉ thua thất muội một bậc và y dược thì lại so ngang hàng với ngũ muội.
– “Nàng có muốn ta thay mọi người báo thù không?” Nam Phong đột nhiên vịn dây thừng khiến xích đu dừng lại còn mình tự lúc nào đã quỳ trước mặt Phi Vũ mỉm cười dịu dàng nhìn khiến nàng bất giác đỏ mặt.
– “Huynh không đánh lại ả đâu” Phi Vũ không nói ngoa chút nào, tài năng của Nam Phong không phải là nàng không nhìn thấy. Hắn hoàn toàn bại trong tay Thiên Kỳ nhưng đến Thiên Kỳ chưa chắc đã đánh bại được ả thì làm sao Nam Phong lại có thể làm được điều đó. Người có khả năng ngoài đại tỷ ra thì trừ phi tứ muội cùng tứ muội phu sống lại.
– “Nàng đừng xem thường ta, những điều nàng chưa biết về ta còn rất nhiều” Hắn tự tin hướng Phi Vũ khẳng định khiến tâm nàng đột nhiên xao động đồng thời không nén được nỗi bất an đang dần hình thành trong cõi lòng.
– “Muội không muốn huynh gặp nguy hiểm” Phi Vũ nghiêm túc hướng Nam Phong khiến tim hắn lỗi mất rất nhiều nhịp.
Rồi một cánh tay vòng qua eo Phi Vũ giữ chặt, một cánh tay gìm cổ nàng và đôi môi anh đào chúm chím đã bị chiếm lấy thật nhanh, thật chặt. Một nụ hôn không hề nóng bỏng nhưng đầy vẻ chiếm hữu khiến cặp mắt thanh tú trợn tròn như không tin vào mắt và những giác quan trên cơ thể mình nữa.
Nam Phong vẫn chăm chú hôn, hắn dây dưa như không muốn dứt ra và lưu luyến mùi vị ngọt ngào ngập tràn hương vị ấm áp từ đôi môi của người mình yêu. Hắn cắn nhẹ vào môi dưới của nàng khiến Phi Vũ cảm giác đau bèn há miệng than thở một tiếng nhưng sau đó cả người liền cứng đơ khi phát hiện một vật gì đó trơn ướt, nóng bỏng đang quằn quại trong khoang miệng của mình nhưng bất quá, cảm giác rất lạ.
Phi Vũ không điều khiển được cơ thể của mình trước Nam Phong nữa rồi nên bàn tay không biết từ lúc nào đã quàng qua ôm lấy tấm lưng săn chắc của hắn.
Đến khi nhịp thở của cả hai bị rối loạn thì hắn mới luyến tiếc buông ra. Bốn mắt nhìn nhau, hai má của Phi Vũ đã nhuốm hồng giờ càng được dịp khoe sắc đỏ cá tính của mình.
– “Làm nương tử huynh nhé?” Nam Phong mỉm cười tao nhã nhìn nữ tử trước mặt mình nhưng ánh mắt đã tố cáo một điều rằng: hắn không hề nói dối. Hắn yêu nàng và nàng chỉ thuộc về riêng mình hắn mà thôi, mãi mãi.
– “Muội…” Đầu Phi Vũ càng cuối thấp hơn nữa nhưng đâu đó trong cõi lòng lại lấp lánh niềm vui.
– “Hử? Hay là huynh phải đến xin phép đại tỷ của muội?” Hắn giở trò trêu chọc khi thấy nàng mắc cỡ như thế. Đây là điều hiếm có xảy ra đối với tam tiểu thư của Trúc Lâm sơn trang và hắn chính là người may mắn nhất vì bản thân mình là nguyên nhân khiến nàng trở nên như thế.
– Không cần nhưng… chuyện soán ngôi sẽ bị cản trở…
Nàng đang rất ấp úng không biết có nên chấp nhận hay không bởi vì nếu sau này hắn lên ngôi hoàng đế liệu có còn nhớ đến mình. Bậc cửu ngũ chí tôn luôn có hậu cung sặc sỡ hơn 3000 giai lệ, nàng sẽ ra sao khi chính là một trong những người đó đêm đêm ngóng chờ người thương đến. Rồi còn đầy mưu mô xảo trá của những nữ nhân nơi đó nữa. Dù nàng có chấp nhận thì đại tỷ cùng các tỷ muội khác cũng sẽ không đồng ý.
Như hiểu được những suy nghĩ vướng mắc trong lòng nàng, Nam Phong một tay đỡ, một tay kéo ngã nàng ôm chặt vào lòng như chứng minh tình yêu của mình. Cái ôm siết chặt khiến lòng Phi Vũ ấm lại, nỗi bất an cùng lo âu cũng theo gió cuốn phăng đi mất.
– Ta hứa! Chỉ yêu mình nàng. ( Phi Phi: Ta không tin!!! )
Kinh thành.
Vô Danh các.
Diệp Phi vừa bước vào cổng đã nhận được vô số ánh mắt mong chờ của tất cả thủ hạ dưới trướng. Mọi người đều đã được nghe tin cùng với nhận sự huấn luyện đặc biệt cho công cuộc soán ngôi của các chủ. Thứ nhất khiến họ không phản kháng bởi vì triều đình, hay nói cách khác rằng hoàng đế ham sống sợ chết, chỉ toàn mua vui bằng mỹ nữ không quan tâm đến con dân trăm họ hiện đang đói khổ thiếu thốn ra sao. Gia đình của họ cũng vì thế mà thiếu ăn thiếu mặc đau đớn lầm than nên mới bất đắc dĩ bán thân vào Vô Danh các. Thế cư nhiên lại nhận được sự chiếu cố, đãi ngộ vô cùng đặc biệt của các chủ cũng như những vị tiểu thư trong Trúc Lâm sơn trang. Thứ hai đương nhiên đã là thành viên của tổ chức sát thủ Vô Danh các thì nghe theo chủ nhân là chuyện kinh thiên địa nghĩa. ( Phi Phi: Tức là theo lẽ dĩ nhiên ấy )
Diệp Phi ngồi tại chiếc ghế chủ thượng ở phía bên trên. Bên dưới theo thứ tự bên phải là Thiên Kỳ, Trúc Nhã, Thiên Dực, Sơ Tuyết cùng Tứ y, nhị Hắc và Hiên Viên. Bên trái là lão bản của các khu vực kinh doanh trong kinh thành cũng như chi nhánh khắp nơi đổ về.