Lục muội lên sàn… Action!!!… Tén ten tèn tèn tén tèn ten….
Cũng chính một chỗ nào đó trong rừng cách khá xa kinh thành có bóng một nam tử ngồi vắt vẻo trên một nhánh cây cổ thụ trăm năm chìa ra ngoài chăm chú nhìn vào đám hắc y nhân đang bủa vây xung quanh một nam nhân bạch y. Màu trắng nổi trên nền đen khiến bức tranh thêm phần xinh đẹp và ủy mỵ nhưng lại chẳng gây thu hút nhiều cho nam tử kia.
Chỉ duy nhất một thứ khiến hắn chú tâm chính là cảnh chém giết sắp sửa diễn ra trước mắt sẽ khiến hắn giải trí với khoảng thời gian chán ngán khi ở khá lâu trong rừng mấy ngày qua.
Nam tử này võ công cũng không kém ai mới khiến lũ người phía dưới không hề nhận ra sự có mặt của một kẻ khác đang ngự trị trên đầu mình.
Đến lúc tên có vẻ như thủ lĩnh trong đám hắc y nhân vung kiếm ra lệnh “giáp lá cà” thì một loáng vài chục hắc y xông vào chém giết như điên loạn tên bạch y đang ngạo nghễ đứng đằng kia.
Dù địch đông hơn mình khá nhiều nhưng cũng không phải vì thế mà gây khó dễ đến bạch y đang tiêu sái vung từng nhát kiếm vào chỗ hiểm hóc trên cơ thể những kẻ cả gan dám tấn công mình.
Trong thoáng chốc chừng hai khắc ( Rinny: chừng 30p ), một đống thi thể chất chồng lên nhau vây xung quanh bạch y nhưng trên y phục hắn tuyệt nhiên không vấy bất kỳ giọi máu nào.
Tiếng vỗ tay trên đầu thu hút sự chú ý và cũng mang thái độ cảnh giác quay trở về với hắn nhưng nhanh chóng biến mất vì từ tiếng cười sau đó không hề có chút sát ý muốn đã thương hắn.
– Còn không lăn xuống đây.
Nam tử trên cây không chần chừ nhảy xuống đứng đối diện với nam nhân bạch y nhưng gương mặt hiện rõ nét cười trông đầy quyến rũ. Đáng tiếc hắn là nam nhân chứ nếu là nữ nhân thì không biết sẽ có ma lực quyến rũ nam nhân như thế nào.
– Ngươi là ai?
Bạch y vẫn thận trọng đánh giá đối phương bởi lẽ trong khoảng thời gian đánh nhau hắn vẫn không tuyệt nhiên nhận ra sự có mặt của tên này chứng tỏ võ công chỉ có hơn chứ không hề thua kém gì hắn. Nhưng thân hình nhỏ nhắn, mảnh khảnh càng thu hút ánh nhìn và bất giác tự nhiên tim hắn đập thình thịch khi nghĩ đến cảnh tên này là một nữ nhân. Nhất định hắn đã bị gì rồi, có thể là trúng độc. Nếu không sao cơ thể hắn lại khác lạ như thế chứ?
– Huynh sao thế?
Nam nhân trên cây lúc nãy thấy bạch y thay đổi sắc mặt thì một bước tiến đến đứng đối diện với hắn, cả hai gần nhau trong gang tấc, mùi hương hoa nhài thoang thoảng thoát ra từ trên người tên đối diện khiến bạch y không rét mà run. Hắn bất giác quay mặt đi tránh gương mặt đang kề sát mình như quyến rũ bản thân người khác phạm tội.
– Ta là Lục Tố Huyên, còn huynh? Sao bọn chúng lại truy giết huynh thế? Mà nè! Huynh đi đâu đấy, đợi ta với.
Giờ thì chúng ta đã biết nam nhân trên cây, “hắn” là ai rồi nhé! Lục tiểu thư của Trúc Lâm sơn trang, Lục Tố Huyên, là kẻ rãnh nhất trong thất tỷ muội bởi suốt ngày rong chơi bên ngoài nhưng lại chính là người một thân khinh công cùng nội lực đã đạt đến mức thâm sâu.
Bạch y đã đi xa nhưng âm thanh vẫn còn văng vẳng trong gió khiến Tố Huyên tự tiếu phi tiếu ( Rinny: cười như không cười chờ nhe răng như khỉ ) đuổi theo cho bằng được.
– Trình Khải Dạ.
Đặt chân đến một thị trấn nhỏ tấp nập người qua lại buôn bán vẫn chỉ toàn nghe mỗi Tố Huyên huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất còn Khải Dạ chỉ lắng tai nghe tất cả từ bên này lọt sang bên kia nhưng dường như hắn vẫn chẳng lấy làm vẻ khó chịu.
– Nè! Sao huynh chả nói gì vậy?
– Ngươi là nam nhân mà sao nói nhiều thế?
Đường phố một trận nổi gió khi xuất hiện hai nam nhân “khuynh quốc khuynh thành” đi song song nhau khiến biết bao nữ tử thẹn thùng dùng khăn tay che mặt tỏ vẻ yểu điệu ngượng ngùng xấu hổ nhưng hai nhân vật chính của chúng ta vẫn mảy may không để ý tí ti nào cả.
Phi Thực lâu.
Khải Dạ dừng cước bộ, một mặc xoay người vào Phi Thực lâu ngồi chễm chệ trên một chiếc bàn gỗ bên ngoài cửa sổ mặc kệ cho Tố Huyên đang bỉu môi đứng bên ngoài.
– Vào cũng chả thèm bảo người ta một tiếng.
Tố Huyên bước vào trước ánh mắt kỳ lạ của mọi người trong quán từ quan khách đến lão bản ở đây. Sau khi Khương lão bản nhíu mày nhìn cho rõ người vừa bước vào thì nhanh chóng chạy lại chỗ Tố Huyên một mực cung kính khiến ai ai trong quán kể cả Khải Dạ đều ngạc nhiên. Bởi lẽ không ai mà không biết Phi Thực lâu nơi đây thuộc sở hữu của Phi Phi cô nương vang danh tứ phương và cũng chẳng ai dám khi dễ lão bản cũng như tiểu nhị của các lâu có chữ Phi. Mà nay một màn cung kính khiến hắn bất giác nhíu mày khó hiểu.
– Lục…
– “Câm mồm” Khương lão bản chưa kịp lên tiếng gọi ba chữ “lục tiểu thư” thì đã bị tiếng quát của nàng cắt đứt giọng nói.
– “Thiếu gia!” Nhìn nàng một thân nam trang cũng đủ khiến lão ta hiểu ra vài chuyện bèn thay đổi ngôi xưng “Chúng tôi tìm ngài mấy ngày nay mà tuyệt nhiên không gặp”.
– “Chuyện gì?” Tố Huyên ngồi xuống đối diện với Khải Dạ không khách sáo tự rót cho mình cốc trà nâng lên uống tự nhiên hết mức có thể.
– Như Ý cô nương tìm người bảo là có chuyện… từ đại tiểu thư.
– “Cái gì?” Tố Huyên hét lên khiến mọi người xung quanh đột nhiên mất bình tĩnh “Đại tỷ xảy ra chuyện?”.
Đột ngột từ hướng cửa sổ một nữ tử xông vào gây náo loạn khắp nơi lên tiếng gấp gáp trong hơi thở hồng hộc làm Tố Huyên đã lo nay còn lo hơn còn Khải Dạ thì vẫn trung thành với gương mặt đang nhíu mày tỏ vẻm khó hiểu.
– Tiểu thư. Nguy rồi.
– “Tiểu thư? Ngươi cư nhiên là nữ nhân” Khải Dạ hướng nàng nhăn nhó nhưng trong ánh mắt không thể che dấu nổi tia ôn nhu cùng vui mừng.
– “Ta…ta…” Tố Huyên gãi gãi đầu vẻ mặt bất đắc dĩ không quên quay sang liếc thuộc hạ của mình, Như Ý “Ta có nói là ta không phải nữ nhân đâu”.
– “Thì ta có nói gì đâu” Khải Dạ tự tiếu phi tiếu thức thời nâng cốc trà uống cạn rồi gắp cho mình miếng thịt vào bát ăn nhã nhặn từ tốn.