- “Trúc Nhã, muội có cách chữa cho Phi nhi không?” Thiên Kỳ gấp gáp hướng người về phía Trúc Nhã tra hỏi khiến lòng Diệp Phi dậy sóng.
– “Cách chữa thì… ko” Trúc Nhã nhàn nhã ngồi xuống bàn nhấp ngụm trà do Tử y vừa rót.
– “Vậy… phải làm sao?” Thiên Kỳ sốt sắng đi đi lại lại khiến cả bọn phải chóng cả mặt.
– “Thiên Kỳ ca ca, huynh ngồi xuống đi đừng nóng” Bảo Yến kéo ghế đẩy toàn bộ thân hình lực lưỡng của hắn xuống nhưng hắn nhanh chóng bật người dậy chạy về phía giường ngồi bên cạnh Diệp Phi.
– “Chuyện ở sơn trang vẫn tốt chứ?” Diệp Phi chuyển đề tài khiến Thiên Kỳ nhìn nàng hốt hoảng không thôi.
– “Nàng như thế mà còn hơi sức lo chuyện khác hay sao?” Hắn đột nhiên nổi giận khi thấy nàng không biết lo cho sức khỏe của mình.
– “Ngươi nóng cái gì chứ? Thứ nhất nếu muội ấy có cách giải Huyết Lệ thì tứ muội ta cùng phu quân nàng đã không chết. Thứ hai nếu như nói muội ấy không có thuốc giải thì ta cũng chẳng có tin vì chẳng lẽ danh tiếng Trúc Lâm sơn trang bọn ta quăng xuống vực hết à?” Nàng vừa nói vừa quẳng chén cháo trong tay cho Thiên Kỳ được dịp bay xuống lượm.
– “Đại tỷ, chỉ mình tỷ là tin vào tài nghệ của muội thôi. Muội thương tỷ nhất” Trúc Nhã được dịp phỗng mũi hướng Diệp phi ôm ấp nhưng nhanh chóng bị nàng một cước đá bay ra khỏi giường.
Trúc Nhã rút ngân châm trong tay nải của mình ra nhanh chóng châm cứu trên các huyệt đạo trọng yếu của Diệp Phi khiến cơ thể nàng dường như khoan khoái đến lạ kỳ. Quả nhiên cả Trúc Lâm sơn trang không ai bì kịp về y thuật sẵn có trong bộ não thiên tài của nhị muội nàng.
Sau khoảng một canh giờ sau thì số châm cứu trên người Diệp Phi cũng được rút ra cẩn thận nhưng do mất quá nhiều nội lực trong quá trình kích động đẩy lượng độc ra ngoài cũng khiến nàng lâm vào tình trạng hôn mê.
Thiên Kỳ vẫn ở bên cạnh Diệp Phi quan tâm đến từng nhất cử nhất động khiến Bảo Yến ghen tị ra mặt còn Tử y thì hớn hở nhìn.
– Còn thái độ đó với đại tỷ thì đừng trách sao ta mang ngươi ra thử nghiệm Linh Xà dược mới chế.
Trúc Nhã không một cái liếc mắt chỉ như lướt qua Bảo Yến nhưng âm thanh vang vọng lại khiến nàng ta tưởng như Trúc Nhã chính là yêu nữ từ địa ngục. Thân hình lả lướt đi không một tiếng động chứng tỏ nàng một thân võ nghệ đầy mình nên chính là người bản thân không nên đụng vào chưa kể danh tiếng thần y của Trúc Lâm sơn trang cũng không phải là kẻ nên đắc tội lúc này.
Đến khi mặt trời gần khuất bóng sau những rặng tre già thì ngón tay của Diệp Phi cũng dần dần nhúc nhích khiến cả người Thiên Kỳ như rạo rực.
– Phi nhi! Nàng tỉnh?
Đôi mắt nàng mở ra vẫn nhìn vào khoảng không vô định khiến lòng Thiên Kỳ dấy lên một hồi giông tố. Chẳng nhẽ độc trong người nàng vẫn không có cách chữa trị sao chứ? Hắn không tin, dù có lật tung cả Hàn Thiên quốc này lên, nhất định hắn phải mang lại ánh sáng cho nàng.
– Nhị muội!
Tiếng kêu thất thanh của Diệp Phi thu hút những người đang đứng bên ngoài, cánh cửa bật mở, năm thân ảnh đủ màu bước vào. Diệp Phi thấy, nhưng vẫn còn rất mờ ảo khó đoán. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến nàng biết rằng cuối cùng nhị muội của mình cũng tìm ra cách giải Huyết Lệ năm xưa lấy mạng của vị muội muội mà cả hai yêu thương nhất cùng hảo huynh đệ đem lòng trao sâu đậm cho tứ muội.
– Đại tỷ! Tốt chứ?
– Có thể thấy mờ mờ.
– Vậy là tốt rồi. Chừng vài lần châm cứu đả thông kinh mạch đẩy toàn bộ kịch độc ra ngaòi là tính mạng tỷ sẽ không sao.
– “Vậy thì hay quá!” Tử y gương mặt đã rạng rỡ hẳn ra nhưng ngay sau đó lại trầm xuống “Nếu như nhị tiểu thư tìm ra cách giải sớm thì tứ tiểu thư đã…”
– “Tử y! Chuyện qua rồi đừng nhắc lại” Trúc Nhã hướng Tử y mắng bởi nàng biết trong cái chết của Tứ muội thì người đau khổ và hối hận nhất chính là đại tỷ Diệp Phi. Bởi nếu ngày ấy đại tỷ không nhân từ tha cho ả Mạc Linh kia một mạng thì tứ muội mệnh khổ của nàng không phải trúng độc và khiến cho Gia Khánh phải đau lòng nhảy xuống vực tiêu tán cùng nương tử của mình.
Tuy chuyện cũng đã hơn một năm rồi nhưng vết thương lòng của Diệp Phi vẫn không thể nào phai nhòa đi ít nhiều. Tứ muội xinh đẹp, tài giỏi sánh vai cùng một thương nhân giàu có giỏi giang và cái quan trọng là hai người họ yêu thương nhau thật lòng đã mang lại tiếng khắp nơi trong Trúc Lâm sơn trang.
Ngày đại hôn hơn một năm trước của hai người cũng chính là mốc thời gian vui tươi hạnh phúc nhất của thất tỷ muội tình như thủ túc nhưng bát muội, vị muội muội cuối cùng trong sơn trang do sư phụ gửi về đã đem lòng đố kị với Thiên Bảo và ra tay tàn độc trong chung rượu giao bôi của cả hai.
Huyết Lệ chính là loại độc tố chỉ ảnh hưởng đến nữ nhân, triệu chứng đầu tiên là mù lòa và độc tố sẽ lan nhanh ra trong vòng một tháng và trong khoảng thời gian đó, người trúng độc sẽ thống khổ vô cùng trừ phi có nội công khá cao mới kéo dài được số lần cũng như thời gian phát tác của độc.
Tứ muội một thân võ công trác tuyệt nhưng ngặt một nỗi chính là nội công không bằng ai. Ả ta đã lợi dụng điều này đã ra tay tàn độc hòng cướp phu quân của tứ tỷ mình vào tay bản thân nhưng xui xẻo thay khi bị bại lộ do một thân y dược đầy mình của Trúc Nhã đã khiến kế hoạch bị phá sản. Độc được phát hiện kịp thời và Trúc Nhã cũng ngày đêm mày mò nghiên cứu giải dược.
Diệp Phi vì nể tình sư phụ cùng sư mẫu và tình tỷ muội bao năm qua đã tha cho ả một con đừơng sống nhưng bị trục xuất khỏi sơn trang và không còn bất cứ can hệ gì đến người của Trúc Lâm sơn trang từ đây.
Chính điều này đã khiến tứ muội Thiên Bảo nhận một nhát kiếm vào người từ ả và cả hai phu thê họ liền trầm mình xuống vực để kiếp sau có thể trùng phùng tiếp tục yêu nhau.
– Sơn trang hiện tại ai đang trấn giữ?
Diệp Phi dựa mình vào thành giường nhíu mày hướng bóng nữ tử lục y mờ mờ đằng xa hỏi bởi nàng luôn biết, nhị muội Trúc Nhã của mình chỉ yêu thích duy nhất màu xanh lá mà thôi.
– Muội đã bảo thất muội trở về rồi.
– “Khoan đã” Thiên Kỳ đứng ngoài câu chuyện nãy giờ bỗng dưng cắt ngang xin ý kiến khiến không ít người nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu “Trúc Lâm sơn trang rốt cuộc có bao nhiêu người? Tại sao giang hồ đồn đãi chỉ có ba?”
– “Ngươi quan tâm làm gì?” Nàng ngữ khí lạnh lùng không thèm trả lời câu hỏi của hắn khiến có người chột dạ mãi. Ai bảo nàng chính là một kẻ thù dai làm chi.
– Ta…
– “Được rồi, mọi người ra ngoài cho đại tỷ ta nghỉ ngơi” Trúc Nhã một cước đá tung bọn người nhố nhăn ra ngoài nhưng có kẻ còn rãnh chuyện vẫn một mực ngồi bên giường không nhúc nhích khiến Trúc Nhã nổi tiếng bình tĩnh cũng phải bốc hỏa lên đầu “Ta bảo ra ngoài cơ mà!”
– Ta không đi. Ta phải ở lại bảo vệ cho Phi nhi.
– “Bảo vệ ta làm gì? Có nhị muội ở đây kẻ nào dám làm gì ta? Trong khi có người đang cần ngươi bảo vệ bên ngoài kia kìa” Giọng nàng tuy vẫn lạnh lẽo nhưng vào lỗ tai hắn thì biến ra là mùi dấm chua lâu năm