Thế trận hình thành một vòng tròn, bên trong là gia đình tướng quân và được bao bọc bởi người của nàng cùng Thiên Kỳ. Nếu nội lực nàng không bị làm sao thì đã có thể bảo vệ được tất cả nhưng hiện giờ một nửa cũng chưa hồi phục thì phải làm sao đây chứ?
– “Tiểu Kỳ, huynh đưa mọi người rời khỏi đây trước” Thanh lục Bách Liên trên tay Diệp Phi đột ngột tung ra một đầu quấn chặt lấy chiếc eo thon gọn của nàng, một đầu xoay quanh trên không trung tất cả như bảo vệ, chỉ có nàng cùng Tử y, Hắc Dạ và Hắc Ảnh bên ngoài ra sức chống lại bọn hắc y nhân.
– “Phi nhi, nàng đang bị thương, quay vào đây ngay cho ta” Thiên Kỳ không quan tâm đến những gì đang xảy ra mà lao đến bên nàng đánh trả.
Năm người vừa đánh vừa mở đường máu cho gia đình Trang tướng quân thoát ra ngoài. Bảo Yến cùng phụ thân mình cũng có chút võ công nên chuyện bảo vệ giảm đi bớt phần nào gánh nặng trên vai họ.
– “Không xong rồi, bọn chúng đông quá. Kỳ nhi, con và mọi người mang Tiểu Yến cùng Tiểu Nhạn rời khỏi đây trước đi” Trang tướng quân thấy tình hình bất lợi bèn ra quyết định hi sinh thân mình bảo vệ bọn họ. Bởi ông nghĩ, nếu dùng mạng mình như thế sẽ khiến Thiên Kỳ quân tâm đến con gái mình hơn, nó sẽ không phải chịu khổ nữa bởi lần này gia đình ông khó thoát khỏi nạn diệt thân.
- “Hắc Dạ, Hắc Ảnh, hai ngươi bảo vệ Tiểu Yến và Tiểu Nhạn” Thiên Kỳ quyết định kéo Diệp Phi về phía bản thân và ra lệnh cho hai thủ hạ làm theo ý thúc thúc mình.
Chuyện chưa đến đâu thì đám hắc y nhân một đao chém chết Bảo Nhạn và nhị phu nhân khiến Trang tướng quân đứng như trời trồng nhìn nương tử cùng nữ nhi mình nằm trong vũng máu.
Hắc Dạ cũng đã đến bên Bảo Yến khiến vòng vây bên nàng ta đã giảm đi ít nhiều. Dải lụa trên tay Diệp Phi cũng đã dính đầy máu. Nội lực hao tổn vẫn chưa hồi phục nay phải ra sức nhiều khiến cơ thể nàng nhanh chóng yếu đi cho đến khi gục xuống.
Thiên Kỳ thấy Diệp Phi bị chém thì hoang mang vô độ, hắn lao nhanh đến ôm nàng vào trong lồng ngực như chở che, máu nàng lại lần nữa thấm đẫm y phục mình và hắn. Bởi sự lơi lỏng đã khiến hai sinh mạng từ bỏ trần thế là Trang tướng quân cùng đại phu nhân.
– Phụ thân! Mẫu thân!
Bảo Yến thét lên trong sự đau đớn khi chứng kiến cảnh gia đình tan nát chỉ trong một đêm. Nàng ta không thể ngờ được, mới sáng nay phụ thân đã cùng nàng đánh cờ còn mẫu thân vẫn chải tóc cho mình mà giờ đây chỉ còn lại mình mình trên cõi đời cô độc. Nàng không cam tâm, nếu như không có Diệp Phi thì Thiên Kỳ ca ca sẽ cứu được phụ mẫu. Nàng oán hận quay lại chỉa kiếm vào nữ tử đang nhắm nghiền mắt trong lòng Thiên Kỳ.
– Diệp Phi, ta sẽ giết ngươi.
– “Tiểu Yến, muội làm gì vậy?” Thiên kỳ ôm chặt Diệp Phi trong lòng hơn rồi dụng khinh công bay lên cao “Đưa muội ấy rời khỏi đây”.
Vẫn là sáng hôm sau, Diệp Phi tỉnh dậy, vẫn căn phòng mà mình đã ở nhưng người bên cạnh đã không thấy đâu. Tự nhiên nàng thấy hoang mang và vô cùng lo lắng cho gia đình Trang tướng quân. Vội vội vàng vàng tung mền lao ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng Thiên Kỳ vẫn đóng nhưng âm thanh khóc lóc bên trong khiến nàng đứng khựng lại.
– “Tiểu Yến, muội đừng đau lòng nữa. Điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải an táng cho họ” Thiên Kỳ vừa lau nước mắt cho Bảo Yến vừa vỗ về tấm lưng cho nàng ta bớt đau lòng.
– Thiên Kỳ ca ca… hức hức… nếu như không có nàng ta… Diệp Phi ấy… thì phụ thân cùng mẫu thân muội… sẽ không chết… muội hận nàng ta… hức hức…
– Tiểu Yến, muội nói gì vậy? Chẳng phải Phi nhi cũng có ý tốt bảo vệ mọi người đấy sao? Nhưng chuyện này muội phải trách bọn hắc y nhân chứ sao lại trách nàng ấy?
– “Phi nhi… lúc nào cũng Phi nhi… sao không bao giờ… huynh gọi muội là Yến nhi cơ chứ?” Bảo Yến gần như đẩy ngã Thiên Kỳ xuống đất để thể hiện sự tức giận tột cùng của mình đối với những gì Diệp Phi đã gây ra cho gia đình nàng và cũng do Thiên Kỳ đối xử với Diệp Phi quá khác so với những nữ nhân khác vây xung quanh hắn.
– “Tiểu Yến à! Nếu muội muốn ta cũng có thể kêu Yến nhi nhưng từ nhỏ chúng ta đã gọi nhau như thế tại sao giờ tự dưng muội lại muốn ta thay đổi?” Dù khá tức giận trước biểu hiện của Bảo Yến vì trước giờ nàng ta luôn thục nữ, nhẹ nhàng trước mặt người khác nhưng giờ lại thay đổi thái độ hoàn toàn nhưng Thiên Kỳ vẫn một mực khuyên răn nàng ta, dù sao hắn và Diệp Phi cũng đã nợ gia đình nàng một mạng quá lớn.
– “Chẳng phải… huynh cũng… đã thay đổi rồi sao?” Bảo Yến trưng ra hai con mắt đỏ hoe do một trận khóc lóc quá dữ dội nhìn Thiên Kỳ khiến hắn chột dạ.
– Ta? Thay đổi gì?
– “Huynh… không còn… đối xử tốt với muội… như trước nữa” Bảo Yến cúi gầm mặt xuống che dấu đi sự ngượng ngùng của mình.
– “Ngốc! Muội vẫn là tiểu muội muội mà huynh thương yêu nhất” Hắn cốc đầu Bảo Yến một cái nhẹ nhàng nhưng rõ ràng là rất âu yếm khiến một người xót xa từ trong cõi lòng, chẳng phải thường ngày hắn vẫn hay làm như thế đối với nàng hay sao? Nàng những tưởng hắn chỉ ôn nhu như thế với mỗi mình nàng bởi vì hắn có tình cảm với mình nhưng giờ đây, trước tình cảnh này… Nàng nhẹ nhàng quay lưng bước đi không để hai người họ biết mình bị nghe lén.
– Nhưng muội không muốn làm tiểu muội của huynh.
– “Muội nghỉ ngơi đi, ta sẽ lo chuyện an táng cho gia đình muội” Hắn thoáng nghe thấy tiếng thở dài từ ngoài phòng thì biết ngay là Diệp Phi, bởi chỉ mình nàng mới khiến hắn không biết đến sự hiện diện của mình. Hắn vội vàng rời khỏi với lí do lo cho gia đình Trang tướng quân nhưng thật sự là hắn đang lo rằng nàng sẽ hiểu nhầm mình có ý với Bảo Yến.