Sáng hôm sau nàng thay một bộ tử y có thêu vài bông hoa nho nhỏ điểm tô lên làn da trắng hồng vẻ đẹp của thiếu nữ 18.
Chiếc kiệu tám người khiêng dừng trước cổng hoàng cung rộng lớn, từng hàng lính gác tấp nập quan sát xung quanh, nơi đâu cũng chỉ thấy bóng loáng một màu vàng óng của vàng và đá quý. Như vậy thì không tránh khỏi chuyện ai cũng muốn làm vua, làm chủ cái biệt viện to lớn này.
Nàng được Nam Phong và Thiên Kỳ đưa vào cung bằng cửa Ngọ Môn, trước mặt nàng giờ đây là một quảng trường rộng lớn có một con sông nhỏ chảy ngang qua tạo thành hình dây cung. Chính giữa là năm chiếc cầu bằng đá trắng lớn, hai bên cầu và hai bên sông đều có lan can bằng đá trắng bao bọc.
Đi gần nửa canh giờ đến khi đôi chân nàng như muốn rục ra thì mới đến cánh cửa điện Thái Hòa, nơi thiết triều của nhà vua.
Nam Phong vào bên trong trong khi nàng cùng Thiên Kỳ đứng ở ngoài ngắm cảnh. Đến lúc cảnh cũng rũ mục trong mắt nàng thì âm thanh eo ** của thái giám cất lên bên tai.
– Cho mời vương gia Thiên Kỳ và Phi Phi cô nương vào triều thiết kiến.
Thiên Kỳ nắm tay nàng kéo vào bên trong trước sự ngỡ ngàng của mọi quan lại trong triều.
– Dân nữ Liễu Phi Phi khấu kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng vạn an.
Trong khi những người khác phải quỳ gối trước bậc đế vương còn Diệp Phi lại chỉ cúi đầu nhưng sau đó thì ngẩng mặt nhìn thẳng vào vị hoàng đế đã ngoài 40 đang ngồi bệ vệ trên ngai vàng được làm bằng vàng rồng khắc tỉa tinh xảo.
– Bình thân.
– Tạ ơn hoàng thượng.
– Liễu Phi Phi, ta nghe vương gia Nam Phong bảo ngươi muốn đóng góp một chút ngân phiếu của mình vào việc cứu tế dân chúng bị thiên tai ở phíaNamphải không?
– Đúng vậy.
– Bao nhiêu?
– 50 vạn lượng hoàng kim.
Cả triều đình ồ lên khiến không gian đột nhiên trở nên náo nhiệt. Đó là một số tiền không phải nhỏ so với quốc khố hiện đang trống rỗng. Họ thầm nghĩ tại sao không mang nộp cho quốc khố mà lại mang phân phát cho lũ dân đen mọi rợ đó làm gì.
– Được. Ý của khanh ta xin ghi nhận, chuyện cứu tế sẽ giao nhị hoàng tử giải quyết.
– “Nếu vậy ta không cứu tế nữa” Nàng lạnh lùng cắt đứt lời hoàng đế đang nói trên kia khiến Nam Phong cùng Thiên Kỳ đổ cả mồ hôi hột.
– “To gan. Ngươi dám đùa với cả hoàng thượng sao?” Tên tể tướng với chiếc áo quan màu xanh hùng hùng hổ hổ la mắng nàng khiến hàm râu đen rậm cứ rung rinh theo từng nhịp mấp mấy môi của lão.
– “Ta nào dám đùa với người. Ta biết 50 vạn lượng hoàng kim so với quốc khố chẳng là bao nhiêu nhưng nếu dùng nó đổi thành gạo có thể cứu được biết bao mạng người. Trong khi đó lại có những người so với ta còn nhiều ngân lượng hơn gấp bội lại chẳng màng đến con dân trăm họ, suốt ngày chèo trống múa hát, ăn ngon mặc sướng. Đợi đến lúc có người như ta làm từ thiện giúp chính con dân của họ thì thẳng tay gom góp bỏ vào áo quan” Nàng ngữ khí đã thêm phần lạnh lùng khiến ai nấy đã và đang có ý nghĩ gom số tiền đó vào quốc khố không rét mà run.
– “Phi nhi! Nàng đừng làm càn” Thiên Kỳ thấy tình hình có vẻ không ổn bèn lên tiếng can ngăn cơn phẫn nộ đang bừng cháy trong cơ thể nàng.
– “Ý khanh là ta ăn chơi trác táng không lo quốc sự sao?” Hoàng đế dường như đã hóa giận khi bị nói trúng tim đen bèn đập tay lên thành ngai vàng tỏ vẻ tức giận khiến cả long điện im phăng phắc ngay cả thở cũng không dám, duy tiếng nói từ miệng nàng vẫn cất lên đúng ngữ khí đã tồn tại ban nãy.
– Dân nữ không dám nói đến hoàng thượng nhưng nếu ngài có cái suy nghĩ đó thì ta cũng không dám phủ nhận. Nếu như người thật sự quan tâm đến con dân thì hạn hán xảy ra cả năm nay ở vùng biên cương phía Tây đã không khiến mùa màng bị thất thu đến như thế, lũ lụt ở phía Nam đã cướp đi hàng trăm sinh mạng kể cả những đứa trẻ mới tí tuổi đầu. Ngay cả quân Nô đang đánh đến ở biên cương phía Bắc người cũng không màng đến dân chúng khổ sở ra sao. Quan lại ỷ quyền thế cướp bóc không của cải mọi người khổ công làm ra nhưng họ vì thân cô thế cô mà không dám chống đối. Trong khi đó người thử hỏi Tể tướng đương triều hằng ngày ăn những gì, thái tử dạo chơi ngoài thành ra sao, thậm chí lầu xanh trong thành cũng thuộc dạng quen mặt họ.
– “Hỗn láo. Ngươi nói ta như thế thì có bằng chứng gì?” Thái tử tức giận nhảy ra giữa đại điện đấu võ mồm với nàng.
– Ngài nên nhớ ta là Phi Phi cô nương, lão bản của rất nhiều lầu xanh tại kinh thành này.
– “Ngươi…chuyện triều chính ngươi lại rõ như vậy. Phải chăng ngươi đang có ý mưu phản?” Bằng chứng thuyết phục của nàng đưa ra khiến hắn cứng họng. Hắn quyết tâm đổ cho nàng tội mưu phản để hả lòng hả dạ.
– “Ta lại hoàn toàn không có cái ý nghĩ đó nếu như thái tử không nói, phải chăng trong thâm tâm thái tử đang tồn tại tư niệm này?” Nàng không hề sợ hãi vẫn cứ tiếp tục phản bác lại những lời nói của thái tử bằng những lí lẽ sắc bén nhất khiến không những Nam Phong, Thiên Kỳ mà còn rất nhiều quan lại trong triều theo phe Nam Phong cũng thầm kính nể.
– Ngươi…ta làm sao có thể làm ra được loại chuyện đó? Ngươi đang cố đổ lỗi cho ta sao? Liễu cô nương?
– “Bao đời nay chuyện con giết cha chiếm đoạt ngôi vua đâu phải là hiếm, huống chi quân lính trong tay thái tử hiện tại tại sao lại ráo riết luyện tập quân sự như thế?” Nàng hướng hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng nói ra điều mà không phải ai cũng không biết nhưng người đáng biết lại chẳng hay tí ti nào.
– “Thái tử, có chuyện đó sao?” Hoàng thượng lạnh lùng lia mắt xuống khiến hắn giật mình. Bây giờ hắn đã biết một điều rằng phá tiểu nhân chứ đừng nên phá nữ nhân.
– Phụ hoàng, con chỉ thao tập binh khí phòng khi quân Nô đánh vào kinh thành thôi ạ!
– Thôi được rồi. Chuyện quân Nô ta giao cho Nam Phong lãnh quân ngăn chặn. Thiên Kỳ sẽ hộ tống Liễu Phi Phi xuống miền nam cứu tế. Những chuyện khác ta sẽ giải quyết sau. Bãi triều.