Mạc Linh nhìn thấy nam nhân nhiều năm qua mình vẫn còn tưởng niệm trong lòng thì giật mình và sau đó là vỡ oà ra trong nỗi niềm nhớ mong.
Năm xưa chẳng phải hai người bọn họ đã chết rồi sao? Chính mắt nàng thấy họ cùng nhau nhảy xuống vực tự tử kia mà. Đôi mắt hận thù lại trực tiếp hướng về phía Diệp Phi.
- “Ha ha ha” Mạc Linh cất tiếng cười đau đớn giằng xé cõi lòng “Nếu không tại đại tỷ đáng kính thì giờ này người đứng bên cạnh Vương đại ca chính là ta, không bao giờ là ngươi đâu, tứ tỷ à!”
- “Ý của ngươi là sao?” Thiên Bảo hết nhìn Diệp Phi lại quay sang Gia Khánh, nhưng nhìn vào ánh mắt không hiểu gì của phu quân mình, nàng liền đặt mọi sự tò mò lên đầu Diệp Phi.
- “Là lỗi của ta?” Diệp Phi nhếch miệng cười “Nếu lúc đó ta không sai ngươi xuống núi tìm tung tích của Tiêu Diêu kiếm thì người bên cạnh chăm sóc Gia Khánh sẽ là ngươi, biết đâu người hắn yêu cũng sẽ là ngươi, đúng không Mạc Linh?
- “Thì ra là ngươi biết rõ mọi chuyện sao? Là ngươi cố ý đúng không?” Mạc Linh tức giận hét lên.
Diệp Phi giật mình nhìn ám khí bay đến chỗ mình với tốc độ kinh người. Nàng chỉ biết đứng một chỗ đợi chờ cái chết đang đến gần mà không cách nào thoát được. Diệp Phi nhắm mắt, hai tay bảo vệ chiếc bụng đã phình to ra mà trong đầu chỉ còn hình bóng của hắn.
Một lực mạnh đánh ngã Diệp Phi sang bên hông trong tiếng hét thất thanh của Thiên Bảo cùng Tứ y nhưng nàng nhanh chóng nằm an toàn trong lòng một người, người mà nàng đã tưởng niệm rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại lần nữa.
Nàng thở dốc, cơn đau bụng đột ngột quật ngã con người mạnh mẽ trong nàng. Trời ạ! Đừng bảo chúng đòi chui ra ngay lúc nước sôi lửa bỏng này chứ. Mẫu thân xin các con, để ngày mai hay tối nay hẵn rục rịch không được hay sao mà lại hành hạ ta vào lúc này vậy?
- “Không xong rồi! Đại tỷ sắp sanh” Thiên Bảo la lớn khiến mọi người giật mình mới chợt nhận ra dưới hạ thân Diệp Phi đã ướt mem do vỡ ối.
- Tiểu Kỳ… bụng… đau quá!
- Phi nhi! Nàng sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi. Ta sẽ bảo vệ ba mẫu tử các nàng. Nàng sẽ không sao, ta hứa đó.
Thiên Kỳ ẵm Diệp Phi trên tay dụng khinh công bay về vương phủ, miệng hắn vẫn cứ lẩm nhẩm tên nàng trong vô thức, nỗi lo lắng tràn ngập một vùng kí ức.
Sau khi nghe Hắc Dạ báo lại, hắn đã tức tốc đến hiện trường hòng tìm hiểu nguyên do vì sao Ưu Song lại lén lút rời khỏi vương phủ như thế nhưng không ngờ tới, hắn lại có được cơ hội nghe một câu chuyện ly kỳ về ân oán năm xưa trong nội bộ Trúc Lâm sơn trang. Nhưng điều hắn không ngờ tới nhất chính là vùng kí ức quên mất lại nhanh chóng hiện về lần lượt khi Thiên Bảo kể đến chuyện Diệp Phi trúng Huyết Lệ. Hình ảnh nàng hai mắt đầy máu nằm dài trên đất xuất hiện, ngay sau đó chính là khung cảnh nàng e lệ nằm trong lòng khi phải ẵm nàng vì không nhìn thấy đường đi. Và những gì hắn quên mất đã trở về khi nhìn thấy nàng gặp nguy hiểm. Cuối cùng hắn đã nhớ, hắn đã nhớ hết mà không cần đến thuốc giải. Thuốc giải duy nhất chính là tình yêu hắn dành cho nàng không ai có thể xen ngang cũng như bất kỳ loại dược nào có thể ngăn chặn.
- Sao rồi! Đại tỷ sao rồi?
Tố Huyên hấp tấp chạy vào nhìn Thiên Bảo cùng Phi Vũ cũng đang trong tâm trạng lo lắng bất an.
- “Đại tỷ không sao đâu, cũng giống như sinh con thôi, tỷ ấy không bị thương gì cả” Khải Dạ vuốt ve gương mặt xanh mét vì lo lắng của Tố Huyên mà đau lòng không kém. Nàng đã gặp quá nhiều rủi ro khi còn ở trong Nguyệt Dạ sơn trang, chưa giải quyết xong đã phải đến đây giúp đỡ những vị tỷ tỷ của mình rồi.
Thiên Dực đột ngột đẩy cửa bước ra, mọi người nhanh chóng bao vây xung quanh nàng tra hỏi đủ điều khiến nàng ôm đầu thét lên một tiếng. Hiệu quả thấy rõ khi xung quanh đều im phăng phắc kể cả Thiên Kỳ.
- “Phi nhi rốt cuộc như thế nào rồi?” Thiên Kỳ lên tiếng hỏi bằng một giọng điệu gấp gáp. Miệng thì hỏi mà cả người như muốn sấn vào trong phòng cho rõ tình hình.
- “Hừ!” Thiên Dực hếch mũi hừ lạnh “Hành hạ đại tỷ ta hơn nửa năm rồi giờ mới nhớ ra sao? Ta không nói với ngươi”
- “Ngũ muội! Đừng có giỡn nữa. Đại tỷ phu đang lo lắm kìa” Thiên Bảo nhăn mặt lại mà mắng khiến Thiên Dực chù ụ một đống nhưng rồi cũng phải nói.
- Hiện tại không sao, hai đứa này lỳ như thằng cha nó vậy, bất kể nhị tỷ dùng biện pháp gì cũng không chịu chui ra ngoài hại mẫu thân của nó ngất xỉu vì mệt rồi.
Vừa hết câu, cả đám thấy một bóng đen đẩy mạnh Thiên Dực sang một bên lao vào phòng với một tốc độ kinh người.
Cũng may Nam Phong đứng bên cạnh thuận tay đỡ lấy nếu không thì tiểu thí thí của Thiên Dực mang ra làm bàn đá uống trà được rồi. ( Phi Phi: Nó có thí thí đâu mà lo bị dập )
- “Muội nói chuyện cũng ít có độc lắm” Phi Vũ gật gù cái đầu khen lấy khen để.
- “Đúng rồi đó, hại lão đại hoảng còn hơn lão đi đẻ nữa” Tố Huyên ha hả cười thật tươi.
- Phi nhi!
Thiên Kỳ nắm lấy tay nàng, nhìn gương mặt trắng bệch không còn linh khí như xưa, đôi môi khô nức nẻ còn cặp mắt nhắm chặt lại khiến lòng hắn như có ai cào xé cho nát tươm.
Từng thau nước nóng được nha hoàn tấp nập mang vào rồi lại hoá thành màu đỏ vì máu khi họ bưng ra. Cứ như thế, cơ thể Diệp Phi hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa.
- “Lão đại!” Trúc Nhã lấy tay lau mồ hôi trên trán nhìn Thiên Kỳ và cất tiếng nói trong hơi thở gấp gáp “Ngươi nói chuyện đánh lạc hướng đại tỷ đi, nếu không một lát ngươi ôm tên tay ba xác chết thì đừng trách sao ta không báo trước”
Thiên Kỳ lau hết những giọt mồ hôi vội vã rơi trên mặt nàng, hắn thủ thỉ như đang bắt bản thân mình nhớ lại mọi thứ.
- “Phi nhi! Nàng nghe ta nói gì không?” Hắn nắm chặt lấy tay nàng, hắn không muốn phải buông đôi bàn tay mềm mại này ra một lần nữa.
- Tiểu… Kỳ…
- Phi nhi! Là ta đây! Ta nhớ lại mọi chuyện rồi, nàng nhất định phải cố lên, đừng bỏ ta, đừng làm ta sợ, được không?
- Ta… mệt!
- Đại tỷ! Cố lên, làm theo những gì muội đã nói. Sắp được rồi!
- Phi nhi! Nàng nhớ lần đầu tiên ta với nàng gặp nhau chứ? Lúc đó nàng lạnh lùng như chính cái tên của mình nhưng đối với ta lại ân cần, chu đáo vô cùng. Ta vốn rất thích dựa dẫm vào nàng. Những lúc nàng bảo vệ ta khỏi lũ sát thủ của tể tướng và thái tử, ta ước gì lúc đầu mình đừng giả ngốc để có thể lo lắng, bảo vệ cho nàng, không cần phải núp sau lưng nàng như một hài tử nữa.
- Tại… ngươi… ngốc… mà…
- Ừ ta ngốc. Nếu không giả ngốc sao có thể gặp nàng và yêu được nàng chứ, đúng không? Mà nếu ta không ngốc thì đâu yêu một nữ nhân dữ dằn, thông minh lại hay ghen như thế này.
- Ta… đâu… có… ghen…
- Đại tỷ! Cố lên, ra rồi. Đứa bé ra rồi.
- Aaaaaaaa
- Phi nhi! Cố lên! Nàng làm được mà. Nàng nhớ ta nói gì không? Con của chúng ta sẽ gọi Bình Bình An An như những gì ta và nàng mong muốn cho cuộc đời sau này của chúng vậy.
- Đại tỷ giỏi lắm. Ra rồi, là nam hài đó.
- Phi nhi! Nàng thật giỏi. Ta yêu nàng. Ta yêu nàng nhiều lắm.
- Phù… phù… Còn… một… đứa…
- Nàng nghĩ chúng ta nên đặt nó tên gì? Hàn Thiên Bình hay là Hàn Bình Bình? Tên gì sẽ hợp cho nó?
- Họ… Diệp… không… được… à…?
- Cái gì? Con của ta phải mang họ của ta chứ! Hừ! Xem nàng khoẻ lại ta sẽ phạt nàng như thế nào. Ba ngày hay cả tuần không thể xuống khỏi giường đây?
- “Hừ! Còn có ta trong phòng đó” Trúc Nhã nhìn Thiên Kỳ coi thường “Đầu nó ra rồi, tỷ cố lên, dùng sức một chút”.
- Không… được…
- Phi nhi! Nàng làm được mà. Nàng làm mẫu thân rồi, không được nói không được với con trẻ. Nàng có nhớ món canh gà hầm nhân sâm của ta không? Hơn nửa năm rồi nàng không dùng đúng không? Ngày mai ta sẽ hầm cho nàng ăn nhé! Ngày nào cũng hầm cho đến khi nàng ngấy mới thôi.
- Canh… đậu… đỏ… nữa…
- Ừ! Tất cả. Nàng thích gì ta sẽ làm cái đó, nàng ăn thịt ta cũng được nữa.
- Ngươi có im đi không? Ngươi làm đứa bé thọt đầu vào rồi nè! Đồ không biết ngượng.
- Phi nhi! Nàng nhớ con suối trong rừng sau thành không? Ta đã hứa sẽ đưa nàng đi ngắm đom đóm về đêm. Ngay khi nàng đi lại được, ta sẽ đưa nàng đi, ở đó rất đẹp, có rất nhiều chim thú, còn có cả thỏ nữa.
- Hay quá! Ra rồi! Là nữ hài đó! Song thai long phụng.
- Phi nhi! Nàng giỏi quá! Nàng ngủ đi, ngủ dậy sẽ thấy ta ở đây, ta sẽ ở đây chờ nàng tỉnh dậy. Ta yêu nàng, nương tử.
- Ừm…
Thiên Kỳ thở dài nhìn nữ nhân mình yêu thương chìm dần vào giấc ngủ đầy mệt mỏi. Trên mặt hắn là nụ cười ngoác cả mồm. Hạnh phúc đến thật bất ngờ và bình yên…