Trong đêm tối… Một kế hoạch đã được đặt ra từng đường đi nước bước nhắm vào… vương phủ.
Thiên Kỳ nhìn Bảo Yến trước mặt với ánh mắt ôn nhu nhưng không kém phần nghiêm khắc. Hôm nay đột nhiên nàng gặp hắn và tỏ ý muốn hắn đến tẩm cung của mình để thưởng thức tài nghệ bếp núc mà nàng vừa mới học.
Vốn dĩ không muốn đi nhưng nghĩ đến việc vài ngày nữa biểu muội này phải xuất giá đến Nhan tướng phủ, cơ hội gặp mặt cũng hiếm hoi hơn trước, hắn đành đến. Thôi thì cứ coi như tiệc chia tay tiễn nàng sang nhà chồng vậy.
Từng đĩa thức ăn được đặt ngay ngắn trên bàn khiến gia nhân xung quanh cũng phải trầm trồ khen ngợi trù nghệ của nàng.
- Huynh nếm thử chút vịt quay này xem nào?
Thiên Kỳ từ chối Bảo Yến đút cho mình mà nâng tay tự gắp lấy thịt vịt đưa vào miệng nếm thử.
- “Sao?” Ánh mắt mong mỏi của nàng khiến tâm hắn cũng dịu đi phần nào, ác cảm lúc trước với nàng cũng không còn bao nhiêu.
- Rất ngon. Ta không ngờ muội cái có khiếu đến thế. Nhan tướng quân thú được muội quả thật rất có phúc.
- “Huynh đừng nhắc chuyện đó nữa” Mặt Bảo Yến trầm xuống “Hiện tại chỉ có huynh và muội, nói chuyện này sẽ khiến không khí rất khó chịu”
- “Chuyện gì mà khó chịu?” Thiên Kỳ không đồng ý trừng mắt nhìn nàng “Cho dù không muốn thành thân thì thánh chỉ đã ban, muội không muốn kháng chỉ thì vâng lời chuẩn bị làm tân nương đi”
- “Không nói chuyện này nữa” Bảo Yến nhanh chóng thay đổi biểu cảm trên nét mặt thâm trầm “Huynh lại thử món canh bát bửu này đi”
Cả hai bỏ qua chuyện tứ hôn vài ngày tới mà tập trung vào ăn uống cùng với nhắc lại những kỷ niệm lúc xưa. Thấm thoắt trời cũng khuya, Thiên Kỳ đứng dậy cáo từ ra về.
Những tưởng Bảo Yến sẽ giở trò bảo hắn ở lại nhưng hoàn toàn không có, nàng vẫn tiễn hắn đúng lễ nghi của muội muội đối với huynh trưởng khiến hắn cũng hoài nghi không ít.
Bóng Thiên Kỳ khuất khỏi tẩm cung quận chúa, trên mặt Bảo Yến là nụ cười giảo hoạt đầy tính toán.
Bóng một nam nhân hắc y đột ngột xuất hiện sau lưng nàng không một tiếng động.
- Hãy nhớ ngày nào cũng cho hắn ăn. Đến khi hắn ngất xỉu nàng phải túc trực bên cạnh hắn nếu không mọi chuyện sẽ hỏng bét.
- Đảo Bách Hồng thật sự không chết người chứ?
- An tâm. Chỉ cần khi hắn tỉnh dậy, người hắn yêu nhất sẽ trở thành kẻ hắn hận nhất và người hắn nhìn thấy đầu tiên khi mở mắt sẽ là người hắn yêu nhất. Nàng chỉ việc chuẩn bị hỉ phục trở thành vương phi của Duệ Thân vương gia thôi.
- Còn ả Diệp Phi? Ả ta vẫn còn là vương phi.
- Chỉ cần hắn hận ả thì đến tiện thiếp còn không được huống chi là vương phi. Nhưng lọ Huyết Mẫu Đơn ta đưa cho nàng chính là dùng trong việc này.
- Xong việc ta nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi.
- Không cần. Điều kiện nàng mang thai con của ta chính là phần thưởng ta muốn. Hi vọng nàng không quên.
- Đương nhiên.
Mặc dù những việc Bảo Yến thường làm những ngày gần đây khiến Thiên Kỳ hơi khó hiểu nhưng rồi nhanh chóng bị hắn cho qua một bên. Tuy nhiên đối với một người hoàn hảo về mặt quan sát như Diệp Phi thì khác, sự nghi ngờ của nàng ngay lập tức hướng về những hành động khả nghi của Bảo Yến.
Lúc trước Thiên Kỳ có bảo với nàng rằng Bảo Yến mời hắn đến tẩm cung quận chúa thưởng thức tiệc do chính tay nàng ấy nấu thì Diệp Phi đã đặt một nguy hại lên mức báo động. Suy tính của chính là lợi dụng phu quân nàng say sẽ giở trò đồi bại hoặc chuốc xuân dược như những nữ nhân ghen ăn tức ở vẫn thường hay làm.
Lo lắng khiến Diệp Phi không an tâm, lần đầu tiên nàng sai Hiên Viên dò la hành tung và theo dõi bảo vệ Thiên Kỳ. Không phải là nàng không tin hắn nhưng rõ ràng ‘không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất’.
Cũng may mọi chuyện lại không như nàng suy đoán nhưng cũng chính vì nó diễn ra quá suôn sẻ mà làm Diệp Phi càng cảnh giác.
Rồi kể từ sau ngày đó, Bảo Yến vẫn tìm cớ gặp Thiên Kỳ, dù không trong vương phủ thì cũng là bên ngoài tửu lâu. Đáng ngờ nhất chính là Tuý Phi lâu nổi danh khắp kinh thành chỉ dành cho bậc quan lại cao cấp, cư nhiên Bảo Yến lại không chọn nơi đó mà tiến vào những tửu lâu nhỏ bé khác. Điều này chứng tỏ nàng ta đang sợ người khác phát hiện ra điều mờ ám mình đang làm mà người nàng ta sợ bị bắt quả tang chính là nàng – Diệp Phi – chủ nhân của Tuý Phi lâu.
Thiên Kỳ tập trung vào mớ tấu chương trên bàn, hai mắt hắn dường như càng ngày càng mờ mà trí nhớ cũng không còn tinh tường như trước nữa.
Diệp Phi nhìn thấy hắn chỉ mới mấy ngày mà gầy rạc cả người, tâm nàng tự nhiên ân ẩn đau không hiểu rõ. Nhưng sự bất an càng mãnh liệt hơn là đau lòng, thâm tâm nàng như muốn lo lắng đến một chuyện gì đó có lẽ sẽ xảy ra trong vài ngày tới.
- Nhức đầu sao?
Thanh âm ôn nhu, trong trẻo như nước cất lên khiến cõi lòng Thiên Kỳ có một dòng nước ấm chảy ngang qua.
- Không sao. Chắc mấy ngày nay vì chuyện Luân Bang cùng với Chu quốc mà ta ngủ không ngon giấc thôi.
Hắn mỉm cười trấn an nàng. Dẫu trời có sập xuống thì hắn vẫn một tay chống đỡ và đến phút giây cuối cùng hắn vẫn muốn nàng khoái hoạt mà sống dù một khắc sau sẽ phải chết.
Ái tình chính là như thế. Đến tận trời cao cũng không thấu được những gì tốt đẹp nhất hắn muốn mang đến cho nàng. Chỉ cần nàng muốn, dù có ăn cắp hay giết người, hắn cũng quyết làm cho bằng được chỉ vì đổi lấy một nụ cười của ái nhân.
Diệp Phi mỉm cười, hai tay nhanh chóng xoa bóp lấy bờ vai đang muốn rã ra vì mỏi của hắn. Nàng thoa nhẹ nhàng như chỉ cần mạnh tay một chút thì xương vai của người kia sẽ rạn nứt.
Thiên Kỳ nắm lấy đôi bàn tay thon gọn trắng trẻo của nàng, hắn khẽ giật một cái, cả thân hình mềm mại nhanh chóng nằm gọn trong lòng hắn. Đầu nàng tựa vào lồng ngực trong khi cằm hắn tì vào đỉnh đầu của nàng. Vô cùng hạnh phúc, vô cùng viên mãn.
- Phi nhi!
- Vâng?
- Chỉ cần ôm nàng, mọi khó chịu cũng nhanh chóng qua đi.
- …
- Phi nhi!
- Vâng?
- Nếu như Chu quốc ép ta phải thú công chúa của họ thì sao bây giờ?
- “Thì thú thôi” Diệp Phi nhún nhún vai tỏ vẻ không có gì là hệ trọng khiến đầu Thiên Kỳ nổi lên một trận mây mù. Câu trả lời của nàng cũng giống lời hắn nói với hoàng huynh Nam Phong cách đây vài ngày trong ngự thư phòng. Quả là gậy ông đập lưng ông.
- “Nàng cũng biết là ta yêu nàng. Cả đời này Hàn Thiên Kỳ ta chỉ thú duy nhất một nữ nhân làm thê tử, đó là Diệp Phi nàng mà thôi” Hắn siết chặt ái thê trong lòng như sự trả đùa cho câu nói vô tâm vừa rồi.
- Rõ ràng Chu đế cũng biết nữ nhi của mình thất thân trong tay Hàn Lâm Viên thế cư nhiên còn kiếm chuyện với chúng ta, chứng tỏ hắn không coi ai ra gì. Thế cớ gì chúng ta phải sợ hắn? Thử hỏi bây giờ hoàng huynh không gả Chu Linh Uyển cho nhi tử của Thái Uý đại nhân Kỷ Tế Hiên thì còn ai dám đứng ra thú nàng? Chưa kể Kỷ Tế Hiên còn là một bậc hiền tài hiếm thấy, văn võ song toàn, dung mạo thoát tục, nữ nhân kinh thành không ai là không ái mộ hắn. Ngay cả ta còn…
Diệp Phi biết mình lỡ mồm bèn ngậm chặt miệng nhìn Thiên Kỳ giả lả cười gượng.
- Ngay cả nàng còn gì?
Ánh mắt đằng đằng sát khí vung toả xung quanh, mây mù giăng tứ phía khiến nàng không rét mà run.
- “Ý của ta là… nếu không có ngươi chắc ta đã ái mộ hắn rồi nhưng vì ngươi xuất hiện mà tâm ta duy động khi nhìn vào ánh mắt này” Diệp Phi nén tiếng lòng bỉ ổi của mình, từ bao giờ mà nàng lại mang cái máu vô sỉ của Thiên Dực và Tố Huyên thế này? Nếu không giả nhân giả nghĩ như thế chỉ sợ đêm nay cả nàng lẫn hài tử trong bụng cũng ngủ không yên với sự hành hạ của hắn.
- Hừ! Nàng cũng mau miệng gớm nhỉ?
- “Tiểu Kỳ! Ta bảo nhị muội đến xem bệnh cho ngươi nhé?” Diệp Phi nhanh chóng thay đổi nét mặt nghiêm túc nhìn hắn.
- “Ta có bệnh gì đâu mà xem?” Thiên Kỳ xoa xoa hai gò má đã bầu bĩnh vì thuốc bổ thai của Diệp Phi mà nhịn thèm muốn một ngụm cắn nuốt nó “Huống hồ gì Trúc Nhã cũng đang mang thai, đi lại nhiều không tốt lắm. Ta chỉ sợ tới lúc đó Thần Tịch lại không để yên cho chúng ta mất”
- “Mạch của ngươi rõ ràng là có rối loạn nhưng ta không biết nguyên nhân vì sao” Diệp Phi thở dài một hơi bất lực “Nếu y thuật của ta giỏi bằng một nửa nhị muội hay ngũ muội thì hay rồi”
- Ngốc! Chỉ cần nàng bình an hạ sanh cho ta một hài tử thì dù khổ tận cam lai ta cũng không màng.
Thiên Kỳ khẽ ôm ái nhân vào lòng vuốt ve. Diệp Phi nhắm mắt tận hưởng cảm giác bình yên trong lòng người yêu thương.
Gió vẫn một hồi gào thét bên song cửa sổ.
Lá vội vã rụng rơi dần dưới tán cây khô héo.
Một mùa đông lại sắp đến.
Một âm mưu đã thành.
Chỉ chực chờ ngày mai khai hoa kết trái.
Tình yêu dẫu bền chặt keo sơn đến đâu, dẫu luyến tiếc ái tình đến cỡ nào vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của số phận.