Buổi dạ vũ vẫn còn kéo dài đến tận nửa đêm. Trịnh Quân Cao cùng Trần Ngọc Sương đi xuống đại sảnh, gặp gỡ và giao lưu với mấy vị khách quý. Ai nấy đều khen bọn họ đẹp đôi khiến Trần Ngọc Sương vô cùng đắc ý.
Trịnh Quân Cao vẫn còn cảm thấy khá mệt, nhưng với tư cách là chủ tịch - người thừa kế của tập đoàn Trịnh Ca, anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải cùng xuất hiện bên cạnh ông Trịnh Quân Minh và Trần Như Hương. Hôm nay, mẹ của anh không đến, Trịnh Quân Cao cảm thấy hụt hẫng xen lẫn bất mãn trong lòng. Thế nhưng đó là quyết định của bà, anh buộc phải tôn trọng.
Trần Ngọc Sương vẫn đi bên cạnh Trịnh Quân Cao, mập mờ đón nhận sự gán ghép của cánh nhà báo và ánh mắt ghen tị của những cô thiên kim ŧıểυ thư trong giới. Ai cũng công nhận Trịnh Quân Cao là người đàn ông đáng mơ ước nhất của phái nữ.
Buổi tiệc vẫn còn chưa kết thúc, Trần Ngọc Sương ngỏ ý muốn cùng Trịnh Quân Cao nhảy một điệu. Trịnh Quân Cao không biết nhảy, cũng không thích nhảy, nhưng cô ta năm lần bảy lượt kéo anh ra giữa đại sảnh, khiến anh bất đắc dĩ trở thành tâm điểm dưới ánh đèn lấp lánh.
Roẹt!
“Á!”
Một âm thanh kỳ quặc vang lên, kéo theo đó là tiếng la hét thất thanh của Trần Ngọc Sương. Trịnh Quân Cao hoảng hốt quay đầu lại nhìn, cảnh tượng trước mắt khiến anh hoảng hốt, mà hàng trăm khách quý ở buổi dạ vũ cũng không khỏi sững sờ.
Đập vào mắt tất cả bọn họ là hình ảnh Trần Ngọc Sương nằm dưới đất, chiếc váy cúp ngực bị kéo tuột đến giữa thắt lưng để lộ vòng một trắng nõn khiến khổ chủ phải dùng hai tay che chắn. Trần Ngọc Sương khóc òa lên, chỉ còn biết chật vật giữ lấy thân trên trần trụi của mình, không còn suy nghĩ được điều gì khác. Trịnh Quân Cao cũng bị bất ngờ, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cởϊ áσ khoác ngoài rổi choàng lên người Trần Ngọc Sương.
"Hà Lam, đưa cô ấy vào phòng nghỉ ngơi. Tô Bắc, thông báo với giới nhà báo không được chụp hình."
Trịnh Quân Cao lập tức gọi cho cấp dưới, giải quyết hiện trường. Trần Ngọc Sương mềm nhũn như cọng bún, nhếch nhác theo chân Hà Lam vào phòng nghỉ. Khách quý xung quanh cũng bị ông Minh khéo léo di dời sự chú ý, thành ra đại sảnh lúc đó chỉ còn lại Trịnh Quân Cao và vài bóng người phục vụ.
Đột nhiên trong bóng tối, một bóng người đứng lặng thinh nhìn chằm chằm Trịnh Quân Cao. Anh vừa liếc mắt đã nhận ra, người đó chính là Vũ Hạ Vy.
"Cô đang làm trò khùng điên gì vậy?"
Trịnh Quân Cao lao đến trước mặt Vũ Hạ Vy, nghiến răng gằn từng chữ. Vũ Hạ Vy đứng trong bóng tối, dần dần bước đến gần Trịnh Quân Cao, trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười khinh miệt.
"Cô ta thích trò xé áo xé váy giữa chốn đông người thì em sẽ chơi cùng cô ta. Sao vậy? Anh xót à?"
Ánh nhìn của Vũ Hạ Vy như đang muốn thách thức Trịnh Quân Cao. Anh siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn cô.
"Vũ Hạ Vy, cô nghe cho kỹ đây, cho dù cô giở bất cứ thủ đoạn nào đi chăng nữa, tôi cũng không thay đổi ý định ly hôn với cô đâu. Những chuyện cô làm ra càng lúc càng khiến tôi thêm căm ghét và ghê tởm cô hơn mà thôi!"
Trước những lời tuyệt tình của Trịnh Quân Cao, Vũ Hạ Vy vẫn vô cùng bình thản. Cô nhếch miệng cười nhìn Trịnh Quân Cao, khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng nhưng lời nói lại chứa đầy sự cố chấp.
"Anh Cao, anh đừng giả vờ nữa. Em biết, người anh thực sự quan tâm là em, nếu không, hôm đó anh đã không cử Hà Lam và bác sĩ Dương đến chăm sóc em. Ngay cả chuyện hôm nay cũng vậy. Anh hoàn toàn có thể vạch trần em, lệnh cho Tô Bắc hành hạ em trả thù cho Trần Ngọc Sương, nhưng anh đã không làm như vậy. Anh vốn không hiểu rõ lòng mình hay là anh có nỗi khổ riêng?"
Trịnh Quân Cao sững sờ trước những lời "cáo buộc" của Vũ Hạ Vy. Anh chăm chăm nhìn cô như thể không biết phải đối mặt với những lời cô vừa thốt ra như thế nào. Thế nhưng chỉ có một điều anh chắc chắn, đó là trái tim anh đang đập thình thịch trước mỗi câu từ của Vũ Hạ Vy. Trịnh Quân Cao suy nghĩ trong giây lát, định nói gì đó với Vũ Hạ Vy thì Hà Lam vội vàng chạy đến, nói nhỏ với anh:
"Sếp Cao, cô Ngọc Sương ngất xỉu rồi ạ. Tôi đã mời bác sĩ Dương, hiện ông ấy đang kiểm tra sức khỏe cho cô Ngọc Sương."
Trịnh Quân Cao nghe nói Trần Ngọc Sương ngất xỉu liền không còn màn đến Vũ Hạ Vy và cảm giác kỳ lạ trong lồng ngực mình. Anh thở hắt ra một hơi, đáp lại ánh nhìn đầy mong chờ của Vũ Hạ Vy bằng một lời lạnh lùng.
"Cô ảo tưởng rồi. Tất cả những gì tôi làm đều là vì không muốn ân oán dây dưa với cô mà thôi. Người duy nhất tôi quan tâm lúc này cũng chỉ có Ngọc Sương mà thôi."
Nói rồi, Trịnh Quân Cao bước vội về phía phòng nghỉ, để mặc Vũ Hạ Vy đứng trong bóng tối với hai hàng nước mắt trong suốt chảy dọc gò má.