Trong Vòng Mười Thước, Tại Chỗ Phi Thăng

Chương 1: Phải chạy trốn

Trước Sau

break

Vân Vãn cảm thấy toàn thân như đang thiêu đốt.

Trong cơ thể dường như có dung nham cuồn cuộn, đem ngũ tạng lục phủ của nàng tầng tầng đốt cháy, thiêu đến mức mỗi dây thần kinh đều đang đau đớn. Cơn dày vò dài dằng dặc đến hơn mười phút, sau khi cảm giác nóng vơi bớt, một loại dục vọng khó nói bỗng dưng từ vị trí dưới bụng ba tấc nổi lên.

Loại cảm giác này thực sự khó có thể hình dung, tựa như ngàn vạn con kiến đang bò trong trong bụng nàng, chậm chạp gặm nuốt xương cốt huyết nhục của nàng, so với sự thiêu đốt khi nãy còn thống khổ hơn gấp trăm lần.

Vân Vãn không cách nào kiếm chế một tiếng nức nở nghẹ ngào phát ra từ cổ họng, mồ hôi nhanh chóng thấm đẫm y phục nàng.

Trong lúc ý thức hỗn độn, một giọng nói cà lơ phất phơ bỗng vang lên bên tai nàng: "Sư muội, ngươi tội gì phải khổ như vậy chứ?"

Là một nam nhân.

Vân Vãn khó khăn mở mắt, xuyên qua không gian chật hẹp, nàng chỉ thấy một nam nhân mặc bộ trường sam màu xanh, ngũ quan mơ hồ, nhưng nàng có thể nhìn ra được ý đồ bẩn thỉu từ trên khuôn mặt hắn.

Hắn bước chân tới gần, đưa tay bóp lấy cằm Vân Vãn.

"Ngươi thật sự nghĩ là mình có thể gả cho Sở Lâm sao? Nói thật cho ngươi biết, lần này nơi ngươi được đưa đến chính là Thương Sơn Minh Hải, nếu giờ ngươi không đi theo ta, sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay lão già Tuế Uyên kia thôi. Tuế Uyên là người nào ngươi cũng biết rồi đấy? Lão già ấy có bao nhiêu âm hiểm tàn ác, nếu phải sống qua ngày cùng hắn tại cái nơi băng hàn thấu xương như Thương Ngô cung, không bằng ngươi..."

Nói rồi, tay hắn trong chớp mắt đã trượt xuống dưới.

Trong tình thế cấp bách, Vân Vãn không biết lấy đâu ra sức lực áp chế đi sự khó chịu trong người, khi hai tay hắn sắp chạm tới nơi nào đó thì nàng chợt rút dao ra.

Lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào mu bàn tay của tên nam nhân. Chỉ nghe "phập" một tiếng, lưỡi dao đã xuyên qua máu thịt, thẳng tắp đâm thủng bàn tay.

Tên nam nhân này xương cốt cũng cứng rắn, hẵn không kêu nửa tiếng, chỉ vội vàng thu tay lùi lại hai bước.

Vân Vãn nắm chặt đao, hai con ngươi nàng lóe lên hàn quang trong bóng tối.

Sở Thiên Thành bị sự phản kháng của nàng làm cho kinh ngạc, hắn đông cứng tại chỗ, chậm chạp mãi không có hành động.

Sau cả nửa ngày, hắn rú lên giận dữ: "Vân Vãn! Kẻ phản đồ nhà người! Dám ám hại đồng môn, ngươi chờ đó cho ta, ta bây giờ sẽ đi bẩm báo tôn thượng!" Nói xong lời này, hắn phẩy tay áo bỏ đi.

Ngay sau khi hắn đi khuất, Vân Vãn chống đỡ thân thể ngồi dậy.

Nàng nhận ra mình đang bị nhốt trong một phòng củi nhỏ, không khí tối tăm lạnh lẽo, ngoại trừ chính giữa một cánh cửa ra vào giữa phòng, chỉ có một cửa sổ khác trên mái nhà để thông gió.

Vân Vãn lại cúi đầu dò xét trên người mình.

Nàng đang mặc một chiếc áo cưới đỏ, trên cổ tay còn đeo một vòng tay phỉ thúy. Chiếc vòng xanh biếc lấp lánh, càng tôn lên đoạn cổ tay lộ ra trắng ngần như ngọc. Trang phục cầu kì, tinh xảo trên người nàng trông thật lạc lõng với hoàn cảnh bẩn thỉu xung quanh.

Vân Vãn cầm lấy dao găm, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên lưỡi dao, nàng trông thấy một thiếu nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi. Đầu đội mũ châu, tóc đen da trắng, đôi mắt long lanh liễm diễm, hàng mi dày rậm cong cong. Trong ánh mắt thiếu nữ mang theo mấy phần mong manh yêu kiều, nhưng đuôi mắt xếch lên lại chứa vẻ quyến rũ. Dung nhan kết hợp cả hai nét ấy, thật như mưa hạ hòa cùng gió xuân, đẹp không sao diễn tả.

Dù chỉ mới nhìn qua nhưng nàng biết diện mạo này cũng thực đủ để gọi là khuynh quốc khuynh thành.

Vấn đề chính là, đây không phải gương mặt của nàng.

Sự dày vò lúc nãy khiến cho đầu nàng giờ đau như búa bổ, Vân Vãn tiều tụy dựa vào vách tường sau lưng, bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ trước khi mọi chuyện phát sinh.

Nàng là một tuyển thủ quyền anh hạng nhẹ chuyên nghiệp, vừa kết thúc trận đấu đơn nữ đầu tiên thì gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Sau đó thì sao?

Vân Vãn không nhớ nổi. Theo cơn đau đầu dần dần tăng lên, bỗng dưng một đoạn kí ức xa lạ xuất hiện trong tâm trí nàng, khiến Vân Vãn biết được chuyện gì đã xảy ra với chủ nhân của thân thể này.

Nguyên chủ vốn trùng tên trùng họ với nàng, là nữ nhi thân sinh của tông chủ Vô Cực Tông. Nhưng vì nàng tư chất tầm thường nên bị vứt bỏ bên ngoài, tình cờ được người của Hợp Hoan Tông nhặt về. Sau đó, Hợp Hoan Tông phát hiện nàng có thể chất thuần âm trời sinh, chính là một thiên tài để tu luyện Hợp Hoan công pháp.

Cứ như vậy, nguyên chủ nghiễm nhiên trở thành một thành viên của Hợp Hoan Tông.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc