Dư Chu nghe xong liền ngẩn người một chút, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất xoay người chạy về phía xe ngựa. Hạ Vân Kỳ chưa kịp phản ứng lại, còn đang mỉm cười quay qua hỏi:
"Không biết thứ tự này có khác biệt gì mấy so với trong dự liệu của Dư...."
Mấy chữ cuối còn chưa kịp nói dứt thì người bên cạnh đã không thấy bóng dáng đâu nữa, còn lại chỉ là một cơn gió nhẹ thoảng qua. Hạ Vân Kỳ ngỡ ngàng quay đầu nhìn về phía Tiểu Trúc đang đứng ở bên cạnh, cảm thán nói:
"Dư huynh đúng thật là."
"Không phải Dư công tử vẫn luôn như vậy hay sao?" Tiểu Trúc cười cười đáp, sau đó giống như nhớ tới cái gì bỗng nhiên nói:
"Lúc ta lách qua nhóm người chạy trở về đây hình như có thấy được xe ngựa của Châu công tử thì phải."
"Ở chỗ nào?" Vẻ mặt của Hạ Vân Kỳ lập tức nghiêm túc hẳn lên, vội vàng nhìn ngó bốn xung quanh tìm kiếm.
Sau khi cậu ta nhìn hết một lượt xung quanh thì vẫn không thấy được bóng dáng xe ngựa hoặc người quen thuộc nào ở đây, liền quay trở về tính dò hỏi Tiểu Trúc.
Kết quả chỉ thấy Tiểu Trúc cúi thấp đầu, bả vai khẽ run không kiềm chế được mà phát ra tiếng cười phì. Đến nước này Hạ Vân Kỳ sao còn không hiểu là Tiểu Trúc đang cố ý lừa cậu ta nữa chứ, lập tức nghiêm sắc mặt bày ra dáng vẻ nghiêm khắc nói:
"Đến cả thiếu gia nhà ngươi mà ngươi cũng dám lừa, cẩn thận trở về ta cho ngươi đi cọ nhà xí."
"Rõ ràng là do công tử ngài vừa nghe nhắc đến Châu công tử liền quên mất suy nghĩ vấn đề đấy chứ," Tiểu Trúc le lưỡi nói, "Lẽ nào lúc thiếu gia đưa Châu công tử trở về vào buổi tối ngày hôm qua không có hẹn trước với ngài ấy hôm nay yết bảng có muốn cùng tới xem kết quả hay không sao?"
Hạ Vân Kỳ nghe cậu nhóc nói vậy không khỏi lộ ra dáng vẻ thẹn quá hoá giận.
Tiểu Trúc thấy đủ nên dừng lại chứ không dám trêu chọc thiếu gia nhà mình thêm nữa.
Lại nói về Dư Chu, sau khi chạy trở về bên cạnh xe ngựa thì Cẩm Xuyên đang bế Thần Thần làm tư thế chuẩn bị từ trên xe ngựa bước xuống, thấy vậy hắn lập tức ngăn lại:
"Thời tiết buổi sáng còn khá lạnh, đệ ẵm hài tử ở bên trong xe đợi đi, Tiểu Trúc đã giúp chúng ta nhìn được thứ tự xếp hạng rồi."
Động tác của Cẩm Xuyên hơi ngừng lại, ôm lấy Thần Thần duy trì dáng vẻ vén màn xe ngó ra bên ngoài, không bước tiếp xuống xe mà cũng không rụt người trở về, một lúc lâu sau mới hỏi:
"Thứ tự bao nhiêu vậy?"
"Thứ bảy." Dư Chu cũng không giả vờ thần bí mà trực tiếp báo con số ra.
Cẩm Xuyên ngạc nhiên tới đôi mắt mở to tròn, liếc nhin Dư Chu đang đứng ngay bên cạnh xe ngựa một cái ôm theo Thần Thần nhảy xuống khỏi xe ngựa, đồng thời cũng không quên vui mừng khen ngợi,
"Phu quân thực là lợi hại quá đi."
Dư Chu thấy động tác của cậu nào còn tâm tư để ý chuyện có được khen ngợi hay không nữa, vội vàng đón lấy nhi tử nhà mình, cánh tay còn lại thì vươn ra đỡ lấy Cẩm Xuyên, hết cách nói:
"Đã bảo đệ là đừng chạy xuống đây rồi mà."
Cẩm Xuyên nương theo động tác đỡ cậu xuống xe của Dư Chu cùng với sự che chắn của xe ngựa và ngựa ở phía trước mà vừa bước xuống liền tiến sát dạt đến bên người Dư Chu, nghiêng đầu gác lên bờ vai của hắn, giọng nói mang theo sự phấn khích vô hạn nhẹ nhàng vang lên:
"Tại ta kích động quá ấy mà."
Dư Chu nhìn dáng vẻ muốn ôm ấp nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy của cậu chỉ có thể lắc đầu bật cười, tiếp theo đó liền chia ra một tay ẵm Tiểu Thần Thần, một tay vòng qua ôm lấy Cẩm Xuyên vào trong lồng ngực.
Không biết một nhà ba người bọn họ đã ôm lấy nhau được bao lâu, đến tận khi phía bên yết bảng vang lên tiếng gào khóc vang dội thì Cẩm Xuyên mới bất chợt hồi thần, hơi giãy giụa một chút muốn thoát khỏi cái ôm của Dư Chu, sắc mặt có chút không vui hỏi:
"Đây là?"
Dư Chu cung điều chỉnh vẻ mặt của mình một chút nói,
"Chắc là thì sinh bị thi rớt."
Tiếng gào khóc lần lượt vang lên, cuốn trôi đi không ít niềm vui khi mới bắt đầu nghe tới thứ tự xếp hạng của phu phu hai người.
Một lúc sau chắc hẳn Hạ Vân Kỳ thấy hai người đã không còn ôm nhau ở bên này nữa mới đi tới bên cạnh xe ngựa, trên mặt cũng đã không còn nét vui vẻ như lúc mới biết được xếp hạng của mình nữa.
Không biết là Cẩm Xuyên bị những tiếng khóc than kia ảnh hưởng hay bởi vì nguyên nhân nào khác mà có chút không yên tâm lắm:
"Đợi một chút nữa người ở bên đó tản dần đi thì chúng ta lại qua đó nhìn yết bảng một chút được không?"
Nói xong cậu có chút áy náy nhìn Tiểu Trúc một cái, bởi vì người vất vả chen lấn vào trong nhóm người nhìn thứ hạng trên yết bảng là Tiểu Trúc, bây giờ cậu đề nghị đi nhìn thêm một lần nữa chẳng khác nào đang không tín nhiệm đối với Tiểu Trúc cả.
Có điều nếu như Tiểu Trúc được người Hạ gia lựa chọn trở thành thư đồng cho Hạ Vân Kỳ thì tất nhiên là không thể thiếu tố chất lanh lẹ được rồi, nghe cậu nói vậy Tiểu Trúc lập tức cười nói:
"Thiếu gia là án thủ, Dư công tử xếp hạng bảy, Ôn Lương cũng nằm trong tốp mười của yết bảng, mọi người đều đạt được thành tích tốt như vậy mà không đi nhìn thêm vài lần thì đúng là tổn thất lớn trong cuộc đời mà."
Nói xong cậu ta quay đầu nhìn về phía Hạ Vân Kỳ xin ý kiến.
Hạ Vân Kỳ cũng cười nói: "Đợi chút nữa ngươi muốn nhìn bao lâu đều được."
Có điều trong ngày đầu tiên yết bảng công bố xếp hạng trong kì thi huyện như thế này thì về cơ bản là phía trước bảng danh sách sẽ không có lúc nào ít người cả, nhiều nhất cũng chỉ có thể đợi đến khi những thư sinh tham gia kì thi xem xong thành tích rời đi thì người tập trung ở đây mới có thể bớt đi một chút mà thôi.
Cho nên sau khi đám người Dư Chu chờ đợi hết gần một nén nhang mà nhóm người tụ tập xung quanh vẫn không giảm đi chút nào thì mới chạy tới tửu lâu gần đó ăn sáng trước.
Lúc quay trở lại rốt cuộc trước bảng danh sách đã chỉ còn sót lại khoảng mười mấy người.
Dư Chu thấy dòng người đã không còn quá chen chúc chật trội nữa liền trực tiếp bế Thần Thần đi qua bên đó.
Trên bảng công bố hình chữ nhật tên của Hạ Vân Kỳ chiếm trọn vẹn một cột bên dãy ngoài cùng của bên phải.
Đếm ngược về phía bên trái thì từng cái tên tiếp theo cũng đều là người mà Dư Chu thấy quen thuộc cả.
Đếm đến vị trí thứ bảy chính là hai chữ mà hắn đã từng viết ra không biết bao nhiêu lần.
Nhìn thấy được tên của chính mình và đồng thời Dư Chu cũng nhìn thấy được tên của Dư Ôn Lương chỉ cách mình hai bậc phía dưới.
Biết rõ sẽ không có chuyện Tiểu Trúc nhìn lầm, thế nhưng không biết tại vì sao mà từ khoảnh khắc bản thân tận mắt nhìn thấy vẫn có một loại cảm giác kích động tới không cách nào nói thành lời.
Có vẻ như Cẩm Xuyên cũng không khác biệt là mấy, lúc Dư Chu xoay đầu qua nhìn cậu liền thấy dáng vẻ mỉm cười vui vẻ, hai mắt nhìn chắm chú vào bảng công bố thành tích, ngay cả chuyện chớp mắt cũng không nỡ chớp.
Dư Chu cũng không tiến lại làm phiền cậu, chỉ hơi cúi đầu nhỏ giọng hỏi Hạ Vân Kỳ ở bên cạnh,
"Hiền đệ có cần cho người đi báo thành tích thi huyện với Châu công tử một tiếng hay không?"
"Không cần," Hạ Vân Kỳ hiểu rõ lòng ái mộ của Châu Ninh đối với chính mình, nghĩ một chút liền nói, "Chắc hẳn trước khi chúng ta tới đây xem yết bảng thì người mà cậu ấy phái đi đã chờ sẵn ở đây rồi cũng nên."
Ý của lời này chính là hiện tại chắc chắn Châu Ninh đã biết thành tích thủ án của cậu ta trong lần thi huyện lần này rồi.
Cẩm Xuyên nguyên bản còn đang nhìn chằm chằm vào cái tên Dư Chu ở trên bảng xếp hạng, nghe thấy cậu ta nói vậy liền quay đầu qua tỏ vẻ không tán thành nói:
"Ta cảm thấy ngươi vẫn nên phái người qua đó thông báo một tiếng mới tốt."
"Không phải đã biết rồi hay sao?" Hạ Vân Kỳ khó hiểu hỏi.
Cẩm Xuyên nói: "Chuyện cậu ấy sai người tới tự nhìn cùng với chuyện ngươi cho người tới thông báo với cậu ấy sẽ có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau."
Ngừng một chút thấy Hạ Vân Kỳ không nói gì cậu mới nói tiếp: "Nếu có thể thì để chính bản thân ngươi tự mình nói với cậu ấy là tốt nhất."
Hạ Vân Kỳ rũ mắt suy ngẫm một hồi, lúc ngẩng đầu lên nhìn ba người nhà Dư Chu thì trong ánh mắt hàm chứa ba phần áy náy nói, "Ta muốn..."
Dư Chu nở nụ cười hiểu rõ phất phất tay với cậu ta nói:
"Mau đi đi, chúng ta tự mình đi trở về là được rồi."
Sau khi Hạ Vân Kỳ dẫn theo Tiểu Trúc vội vàng rời đi thì Dư Chu và Cẩm Xuyên vẫn dừng lại trước bảng xếp hạng thêm một lúc, đến tận khi Thần Thần rầm rì mấy tiếng tỏ ý bản thân nhóc đã đói bụng thì hai người mới rời đi trở về trà lâu mình đã trọ lại đêm hôm qua.
Không biết trưởng quầy cùng với hỏa kế của trà lâu nhận được tin tức từ đâu mà Dư Chu và Cẩm Xuyên mới vừa bước qua cửa lớn liền đồng loạt tiến tới nói lời chúc mừng.
Sau khi khách sáo vài lời với họ thì Dư Chu và Cẩm Xuyên liền thanh toán tiền trọ, tiếp đó hai người lại đi mua thêm chút đồ vật với kẹo đường, điểm tâm mang về làm quà tặng, cuối cùng là đi tới trước cổng trấn tìm một chiếc xe ngựa đưa một nhà ba người bọn họ trở về thôn.
Xe ngựa vừa mới dừng trước cổng thôn thì đám tiểu hài tử nhận được tin tức trong thôn đều như ong vỡ tổ ùa tới bên này, mấy cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói ra những lời may mắn cát tường.
Sau khi Cẩm Xuyên trả tiền cho người đánh xe xong liền đón lấy Thần Thần, để Dư Chu có khoảng trống phân chia kẹo, bánh và điểm tâm vừa mới mua cho đám hài tử ăn.
Phân phát vài lượt đồ ăn vặt thì đám hài tử mới chịu tránh qua một bên, có điều nhóm người lớn nghe tin vội vàng chạy qua cũng vừa vặn tiến lên chúc mừng.
May mắn lần này không cần giống với đám tiểu hài tử, mọi người tiến lên chúc mừng thì Dư Chu cũng không cần phân phát đồ ăn vặt hay thứ gì cả, chỉ cần mở miệng nói lời đáp lễ là được rồi. Thế nhưng cũng phải tốn không ít công phu miệng lưỡi của hắn.
Cuối cùng vẫn là lý chính phải đứng ra giải vây, "Mọi người nhường đường để Dư Chu trở về nhà nghỉ ngơi trước đã, không thấy Thần Thần đã sắp muốn khóc rồi hả? Chúc mừng chậm một chút cũng không muộn."
Dư Chu liếc nhìn bộ dáng vui vẻ tới hai mắt sáng lấp lánh xoay tròn không ngừng của nhi tử nhà mình, thật sự là không cách nào tìm được dấu vết của cái gọi là sắp khóc đến nơi kia. Có điều những lời lý chính vừa nói cũng vừa vặn chính là tiếng lòng của hắn lúc này, vậy nên cũng lựa lời nói:
"Đợi chúng ta trở về cho Thần Thần ăn no xong lại qua bái tạ tiên sinh một hồi rồi sẽ qua trò chuyện với các vị trưởng bối sau ạ."
Lúc này quần chúng nam nhân vây lại đây nói lời chúc mừng mới vui vẻ đáp:
"Đúng, đúng, đúng, vẫn là chuyện bái tạ tiên sinh quan trọng hơn."
Nhóm phụ nữ cũng nói: "Mau về thôi, đừng để hài tử phải chịu đói."
Lúc cả nhà Dư Chu sắp đi tới trước cổng nhà Trần gia liền thấy mấy người bên Trần gia đều đang đứng bên ngoài cổng chờ đợi.
Thấy hai người họ đi tới gần Trần thẩm liền nói:
"Ta nghĩ dù sao các ngươi cũng phải về nhà nên chúng ta không qua đầu thôn đón nữa."
"Hai nhà chúng ta sao cần phải khách sáo như vậy nữa ạ," Dư Chu lắc đầu nói, "Lại nói mấy vị thúc bá, thẩm tử trong thôn ta một câu ngươi một câu làm ta và Cẩm Xuyên nghe tới đầu muốn to ra rồi."
Trần Phong phì cười một tiếng, giơ tay vỗ vai Dư Chu, "Người khác muốn có thể nghiệm như thế cũng không có được đâu."
Dư Chu biết mấy lời này của anh ta chỉ là muôn trêu chọc mình mà thôi nên cũng mỉm cười nói theo:
"Ngươi muốn thể nghiệm sao vừa rồi không tới đó đón chúng ta mà trốn ở đây làm gì?"
Trần Phong câm nín không nói thêm được lời nào, qua một lúc mới khen ngợi nói:
"Bất qua tiểu tử nhà ngươi cũng được lắm, buổi sáng lúc Văn tiên sinh truyền tin tức tới làm không ít người trong thôn ngạc nhiên tới rớt cả cằm nhá."
Dư Chu cười cười không nhắc tới chuyện mọi người ngạc nhiên tới rớt cả cằm nữa.
Qua một lúc lâu hắn mới nhìn về phía Trần đại nương đang đứng ở bên cạnh,
"Ta mua một ít đồ về làm quà tạ lễ với Văn tiên sinh, đại nương với thẩm hai người giúp ta xem có thiếu sót hay cần bổ sung thứ gì hay không đi."
Trần đại nương nói: "Cẩm Xuyên là người tỉ mỉ, nó nhìn qua rồi thì khẳng định sẽ không có vấn đề gì hết."
Mặc dù bà nói như vậy nhưng người một nhà Trần gia vẫn đi theo Dư Chu và Cẩm Xuyên vào bên trong sân nhà.
Buổi sáng Dư Chu ngoại trừ cần tới nhà Văn tiên sinh tạ lễ ra thì theo tập tục đến trưa còn cần mời tiên sinh và lý chính qua nhà ăn bữa cơm. Hiện tại đã là canh giờ này rồi, ở nhà Cẩm Xuyên còn bận rộn trông nom bế ẵm hài tử nên khẳng định sẽ không bận rộn hết việc được.
Nhanh chóng bày sắp những đồ tạ lễ ra, Dư Chu vội vàng xách đồ đi tới nhà Văn tiên sinh trước, còn Cẩm Xuyên lại cùng mấy vị Trần thẩm ở nhà chuẩn bị đồ ăn dùng để đãi khách trong bữa trưa ngày hôm nay.
Lúc Dư Chu đến nhà Văn tiên sinh thì ông đã đợi sẵn bên trong thư phòng.
Người mở cửa cho Dư Chu là Dư Ôn Lương, mới vừa kéo mở cửa thì cậu nhóc liền nói ngay:
"Chúc mừng Dư Chu ca ca."
"Cùng vui." Dư Chu mỉm cười nói.
Dư Ôn Lương 'hì hì' cười hai tiếng, sau đó liền đi cùng Dư Chu vào trong thư phòng.
Mặc dù xếp hạng lần này của cậu không bằng Dư Chu, thế nhưng cũng đã tốt hơn so với dự tính ban đầu rồi, huống hồ cậu còn là người nhỏ tuổi nhất trong tốp mười của kì thi huyện lần này nữa.
Lúc đi xem xong thứ hạng trở về thì ông nội đã khen ngợi cậu một lần.
Sau khi vào trong thư phòng, Dư Chu tặng quà tạ lễ và nói lời cảm tạ với tiên sinh xong liền đến lượt Văn tiên sinh nói những lời dạy bảo, đốc thúc với học sinh của mình.
Văn tiên sinh chỉ chỉ vào vị trí phía đối diện mình, đợi Dư Chu và Dư Ôn Lương ngồi xuống rồi ông mới nói:
"Hai người các ngươi có suy nghĩ gì với thứ hạng lần này?"
Dư Chu biết Dư Ôn Lương đã nói trước rồi nên tự giác nói:
"Thành tích nằm trong dự liệu."
"Cũng không biết đường khiêm tốn một chút." Văn tiên sinh bật cười, lời nói cũng không mang theo ý tứ muốn trách móc. Qua một lúc ông mới nói tiếp:
"Thành tích này của ngươi xác thực là nằm trong dự đoán, còn Ôn Lương lần này có thể thi được hạng thứ mười cũng coi như lần này đã phát huy khá tốt."
Dư Ôn Lương nghe vậy nhịn không được lại cười thành tiếng.
Văn tiên sinh dùng ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn nghiêm giọng nói:
"Có điều đây cũng chỉ mới là bắt đầu mà thôi, mặc dù dựa theo thông lệ thì những người có thể tiến vào mười hạng đầu trong kì thi huyện gần như đều có thể thông qua kì thi phủ, thế nhưng cũng không phải là không có ngoại lệ cho nên hai tháng tiếp theo hai người các ngươi vẫn cần phải khiêm tốn dè chừng, chăm chỉ học tập, chuẩn bị thật tốt để nghênh đón kì thi phủ vào tháng tư sắp tới."