Bởi vì bản thân Dư Chu từng trải qua một lần nên hắn hiểu rõ trong ngày thành thân sẽ bận rộn tới mức nào, mặc dù lần này hắn chỉ đứng ở bên cạnh hỗ trợ Trần Phong mà thôi, thế nhưng so với lễ thành hôn của hắn thì bên phía Trần Phong còn phải nhiều thêm một bước đó là đi tới nhà tân nương đón dâu, cho nên bắt đầu từ buổi sáng sau khi thức dậy cho tới tận lúc đôi tân nhân bái đường thành thân thì Dư Chu không phải bận rộn việc này lại là bị người khác gọi tới hỗ trợ ở chỗ kia, vậy nên cả ngày hôm nay hắn đều không có thời gian để quan tâm tới Cẩm Xuyên.
Cũng không biết có phải do cả ngày hôm nay Cẩm Xuyên đều ngồi hỗ trợ trong bếp hay không mà nguyên buổi sáng Dư Chu chưa gặp được cậu lần nào.
May mắn phong tục ở đây là sau khi đôi tân nhân bái đường thành thân xong thì chuyện tiếp rượu cũng như chào hỏi khách khứa đều phải do tân lang tự mình làm chứ không cần người khác tới giúp đỡ.
Lúc này Dư Chu mới có cơ hội lượn lờ xuống nhà bếp xem Cẩm Xuyên có đang ở bên trong đó hay không.
Có điều hắn còn chưa bước qua ngưỡng cửa phòng bếp liền bị Trần đại nương gọi lại:
"Chu tiểu tử tới tìm Cẩm Xuyên hả?"
"Vâng ạ," Dư Chu dừng bước xoay người nói, "Đệ ấy không có ở bên trong nhà bếp sao?"
Trần đại nương gật đầu dẫn hắn đi tới một góc có khá ít người rồi mới nói:
"Buổi sáng lúc nó qua đây ta thấy sắc mặt không được tốt lắm nên đã bảo nó trở về nghỉ ngơi trước rồi."
Dư Chu nghĩ tới tình trạng thân thể Cẩm Xuyên gần đây rất dễ bị mệt mỏi trong lòng liền thắt lại, không khỏi tự trách sao trước đó bản thân có thể hùa theo Cẩm Xuyên nghĩ rằng đây là chỉ là cơn buồn ngủ bình thường khi thời tiết mới bước vào đầu xuân cơ chứ.
Trần đại nương thấy vẻ mặt lo lắng của hắn thì không khỏi đem những suy đoán định nói ra của bản thân lại nuốt trở về, chỉ nói:
"Cẩm Xuyên hình như chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì lớn cả, hôm nay Ngũ thúc cũng tới đây uống rượu mừng, đợi ăn uống xong thì ngươi mời ông qua bắt mạch cho Cẩm Xuyên xem sao."
"Ta cũng định làm như vậy." Dư Chu gật đầu đồng ý, Ngũ thúc là đại phu chân đất của một thôn gần đây, người dân của mấy thôn xung quanh đây chỉ cần có người bị đau đầu phát sốt thì đều tìm Ngũ thúc tới xem bệnh cho.
Việc trong hôn lễ vốn đã nhiều, huống hồ Trần đại nương còn là trưởng bối trong nhà nữa, bà mới đứng ở trong góc này nói chuyện với Dư Chu được vài câu thì đã có người đến tìm bà ngồi vào vị trí.
Dư Chu vội vàng nói: "Đại nương mau qua đó ngồi đi ạ, ta trở về nhà một chuyến xem thế nào đã."
Trần đại nương gật đầu đồng ý, cũng không nhắc nhở hắn chuyện đã sắp đến giờ khai tiệc rồi mà chỉ nói:
"Ngươi trở về xem Cẩm Xuyên đã đỡ hơn chưa, có thể qua đây ăn cơm được không, ta sẽ dặn thúc ngươi để dành vị trí cho hai người các ngươi."
Dư Chu gật đầu đồng ý xong liền vội vã trở về nhà dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả quan khách.
Lúc tiến vào trong sân nhà mặc dù vẫn có thể nghe được tiếng ồn ào từ cách vách truyền tới nhưng trong lòng Dư Chu lúc này lại bình yên đến lạ.
Hắn vừa mới đẩy mở cánh cửa gian phòng ngủ thì Cẩm Xuyên liền cảnh giác hỏi:
"Là ai?"
Tiếp đó là tiếng sột soạt của tấm chăn bị đẩy ra.
Dư Chu vội vàng nói: "Là ta."
Lúc này Cẩm Xuyên mới ngồi trở lại bên giường, "Nghe âm thanh bên đó thì đã tới giờ khai tiệc rồi đi? Sao huynh lại trở về nhà làm gì?"
Đầu tiên Dư Chu vươn tay sờ nhẹ lên trán Cẩm Xuyên, may mắn nhiệt độ vẫn bình thường như cũ, tiếp đó lại tỉ mỉ quan sát nét mặt của Cẩm Xuyên một lúc. Thấy sắc mặt cùng với màu môi của Cẩm Xuyên đều có chút trắng bệch, tinh thần cũng uể oải không thôi thì hắn không nhịn được thở dài một hơi nói:
"Từ lúc ta rời đi vào buổi sáng thì đệ đã không thoải mái rồi có đúng không? Tại sao lại không nói với ta chứ?"
"Không có gì," Cẩm Xuyên lầm bầm nói, "Ta cảm thấy chỉ là bị nhiễm chút lạnh với lại do khoảng thời gian gần đây có chút mệt nên mới vậy thôi, hôm nay là ngày thành thân của Trần Phong nếu như chỉ vì chút chuyện nhỏ này của ta mà không tới giúp đỡ thì đúng là không được tốt lắm đâu."
Dư Chu: "Chút chuyện nhỏ? Ngay cả tiếng bước chân của ta vừa rồi đệ cũng không nghe ra nữa."
Cẩm Xuyên kéo kéo ống tay áo của Dư Chu nói, "Còn không phải do mới ngủ dậy có chút mơ hồ nên mới vậy sao?"
Nói mấy câu xong Dư Chu cảm thấy tinh thần của Cẩm Xuyên có vẻ đã tốt hơn nhiều so với lúc hắn vừa mới tiến vào trong phòng, nghĩ tới yến tiệc bên cách vách liền hỏi:
"Đệ đã thoải mái hơn chút nào chưa? Có muốn cùng đi qua bên kia ăn cơm không?"
Cẩm Xuyên nghĩ tới những món ăn trong bữa tiệc lại không nhịn được cảm thấy có chút buồn nôn, vẻ mặt trở nên khó coi trong nháy mắt.
Dư Chu thấy vậy liền vội vàng vuốt nhẹ sau lưng cậu vài cái, nhẹ giọng nói:
"Lại khó chịu rồi hả?"
"Chỉ là vừa nghĩ tới qua bên đó ăn cơm liền có thật là nhiều người cùng với những món ăn trên bàn liền có hơi khó chịu." Cẩm Xuyên dụi cái trán lên trên vai Dư Chu tự mình oán trách nói:
"Sao tự dưng ta lại trở nên yếu đuối như vậy cơ chứ, hôm nay rõ ràng là ngày đại hỉ của Trần Phong mà, chúng ta nên qua đó nói lời chúc mừng hạnh phúc với cậu ta mới phải."
Dư Chu nhỏ giọng an ủi: "Những lúc thân thể không thoải mái thì ai cũng đều muốn nghỉ ngơi trong hoàn cảnh yên tĩnh cả, sao có thể coi là yếu đuối được cơ chứ!"
Cẩm Xuyên nhẹ giọng 'ừ' một tiếng, lại cụng nhẹ vài cái lên vai của Dư Chu rồi mới lui người trở về nằm trở lại trên giường,
"Ta muốn ngủ thêm một chút nữa, huynh qua đó ăn cơm trước đi nếu không cũng quá thất lễ rồi."
Tiệc rượu đã bắt đầu mà hai người bọn họ vẫn còn ở lại trong nhà chính mình không qua đó thì đúng là rất không lễ phép.
Vậy nên Dư Chu hỏi: "Một mình đệ không sao chứ?"
Cẩm Xuyên: "Ta cũng chẳng phải tiểu hài tử, ngủ một giấc còn cần người ở bên cạnh trông chừng chắc."
"Được rồi, vậy ta qua đó ăn xong sẽ trở về với đệ ngay," Dư Chu nói, "Hôm nay Ngũ thúc cũng tới, chút nữa ta mời thúc ấy qua bắt mạch cho đệ."
"Được." Cơ thể Cẩm Xuyên lúc này đúng là rất khó chịu nên cũng không từ chối đề nghị mời đại phu tới chuẩn mạch của hắn.
Lúc Dư Chu trở lại bên phía Trần gia thì khách nhân đều đã ngồi vào bàn tiệc hết rồi, hắn vội vàng đi tới bên cạnh Trần đại nương và Trần thẩm nói rõ nguyên nhân Cẩm Xuyên không thể tới, sau đó mới ngồi xuống vị trí được bớt lại cho chính mình.
Vốn có hai vị trí được bớt lại nên sau khi biết Cẩm Xuyên không thể tới thì Trần thúc liền sắp xếp một người khác ngồi vào vị trí còn lại bên cạnh Dư Chu.
Vì là ngày đại hỉ của Trần Phong nên Dư Chu chỉ có thể cười vui vẻ nói chuyện với những người cùng bàn, thế nhưng trong lòng hắn lại lo lắng không thôi, không biết Cẩm Xuyên một mình ở trong nhà có còn khó chịu nữa hay không.
Yến tiệc vừa mới kết thúc hắn liền vội vàng chạy tới bên cạnh Ngũ thúc khẩn thiết nói:
"Có một việc ta muốn nhờ Ngũ thúc qua hỗ trợ một chút, hôm nay phu lang nhà ta có chút khó chịu trong người nên muốn nhờ Ngũ thúc qua giúp đỡ bắt mạch kiểm tra một chút."
Ngũ thúc cũng là một người dứt khoát, nghe vậy liền đáp:
"Không phải nhà ngươi ở ngay cách vách hay sao? Vậy đi luôn bây giờ đi."
Hai người đứng nói chuyện ở bên này, Trần thẩm còn đang tiễn khách ngoài kia liếc qua nhìn thấy cũng liền đi qua nói:
"Chu tiểu tử này, để ta qua đó cùng với hai người các ngươi đi."
Dư Chu cảm thấy không thoả đáng lắm liền nói:
"Trong nhà thẩm hiện tại còn nhiều việc cần phải xử lý, ta tự mình dẫn Ngũ thúc qua là được rồi ạ"
"Không có gì đáng ngại, ở đây có nương nhà ta với phụ tử hai người bọn họ là đủ rồi." Trần thẩm nói.
Dư Chu không khuyên ngăn được bà nên chỉ đành dẫn theo Ngũ thúc cùng với Trần thẩm đi trở về nhà mình.
Về đến nhà trước tiên hắn mời Ngũ thúc và Trần thẩm tạm ngồi bên ngoài đại sảnh chờ đợi một lát sau đó mới tự mình đi gõ cửa phòng ngủ.
Biết Dư Chu sẽ mời đại phu tới băt mạch nên Cẩm Xuyên cũng không dám thực sự nằm ngủ tiếp, cậu tính toán một chút áng chừng yến tiệc nhà bên chắc cũng đã đến lúc tan nên vội vàng ăn mặc chỉnh tề ngả người ngồi trên giường đợi, đến cả mái tóc hỗn loạn lúc mới tỉnh dậy cũng đã được chải chuốt mượt mà.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên thì cậu đang chuẩn bị buộc gọn mái tóc của mình lại, liền nói vọng ra:
"Ta ra ngay đây."
Dư Chu nghe thấy cậu nói vậy liền đứng im bên ngoài cửa đợi.
Khi Cẩm Xuyên mở cửa bước ra thấy Trần thẩm cũng đang ngồi đợi ở bên ngoài sảnh chính thì không khỏi có chút ngạc nhiên, thế nhưng cậu cũng không hỏi thêm gì mà chỉ gật đầu chào hỏi với bà rồi mới tiến qua chào hỏi với Ngũ thúc:
"Làm phiền Ngũ thúc rồi ạ."
"Đúng lúc ta đang ở bên này, cũng bớt được một lần đi đường nên không có gì phiền phức hết."
Từ trước đến nay Ngũ thúc đi xem bệnh cho người ta đều cực kì nhanh chóng dứt khoát, ông chỉ vào chiếc ghế trống phía đối diện nói với Cẩm Xuyên:
"Ngươi ngồi xuống đó đi, vươn tay ra để ta bắt mạch."
Sau khi Cẩm Xuyên ngồi xuống thì Dư Chu ở bên cạnh chủ động tiến lại gần hơi vén ống tay áo của cậu lên sau đó hắn liền đứng im tại phía sau lưng Cẩm Xuyên nhìn Ngũ thúc bắt mạch.
Ngũ thúc bắt mạch trừ lúc mới bắt đầu tìm mạch thì đầu ngón tay có hơi động đậy môt chút ra tiếp theo toàn bộ thân thể cũng như biểu cảm sau đó đều không có bất cứ biến đổi nào.
Đến lúc ông thu ngón tay lại Dư Chu tiến lên chuẩn bị hỏi thì Ngũ thúc đột ngột ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía Dư Chu,
"Này cũng đã sắp được hai tháng rồi mà các ngươi hoàn toàn không có một chút phát hiện nào hay sao?"
"Phát hiện ra cái gì?" Dư Chu nhìn vẻ mặt của Ngũ thúc không quá hiểu ông đang nói tới chuyện gì, thế nhưng nét vui mừng đột ngột xuất hiện trên mặt Trần thẩm lại làm trong đầu hắn như có một ý nghĩ chợt loé lên mà không kịp bắt lấy.
Ở phương diện này thì Cẩm Xuyên phản ứng lại nhanh hơn so với hắn rất nhiều, bàn tay đặt trên bàn của cậu vô thức di chuyển đặt nhẹ tới bụng dưới mừng rỡ hỏi:
"Ngài nói là sự thật sao?"
"Còn có thể giả được chắc." Ngũ thúc lại quan sát kĩ sắc mặt Cẩm Xuyên một lúc rồi mới nói:
"Chẳng lẽ gần đây ngươi không cảm thấy thân thể cực kì dễ bị mệt mỏi hay sao? Còn có mỗi khi ngửi thấy mùi tanh hoặc đồ ăn dầu mỡ không cảm thấy buồn nôn hả?"
Cẩm Xuyên nhỏ giọng nói: "Có ạ... nhưng mà ta cứ nghĩ rằng do gần đây vừa thay đổi thời tiết nên mới như vậy chứ."
Dư Chu nghe đến đây sao còn có thể không hiểu là đã xảy ra chuyện gì nữa chứ, có điều trong đầu hắn lúc này vẫn hỗn loạn như một nồi keo dính vậy, bọn họ vậy mà có hài tử rồi...
Trần thẩm dù sao cũng là trưởng bối trong nhà nên kinh nghiệm phong phú hơn nhiều, vả lại buổi sáng Trần đại nương thấy dáng vẻ của Cẩm Xuyên cũng đã đoán được đại khái cho nên vừa thấy Ngũ thúc nhíu chặt hai mày chuẩn bị khiển trách hai đứa nhỏ liền vội vàng nói đỡ:
"Cũng trách ta và đại nương của hai đứa không kịp thời phát hiện ra, trưởng bối cùng với người thân trong nhà hai đứa đều đã qua đời từ sớm cho nên không có ai dạy bảo chúng mấy chuyện này, tuổi tác hai đứa nó lại còn nhỏ, sao có thể nghĩ tới phương diện này được chứ."
Là người sống ở thôn gần bên nên Ngũ thúc tất nhiên là hiểu rõ hoàn cảnh của Dư Chu, chuyện Cẩm Xuyên thành thân với Dư Chu như thế nào có lẽ ông cũng từng được nghe qua ít nhiều.
Vậy nên sau khi nghe được những lời này của Trần thẩm ông liền thu lại những lời giáo huấn chuẩn bị nói ra, chỉ dặn dò:
"Về sau phải chú ý nhiều hơn mới được."
Dư Chu vội vàng gật đầu đáp ứng.
Ngũ thúc thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn không khỏi bất lực thở dài nói:
"Thôi vậy, bây giờ ta nói ra một số việc cần chú ý, ngươi nghe rồi nhớ cho kĩ."
"Dễ bị mệt thì buổi tối cần đi ngủ sớm hơn còn buổi sáng thì dậy muộn hơn một chút, ban ngày mà vẫn cảm thấy buồn ngủ thì cũng có thể nghỉ ngơi trong chốc lát chứ đừng có ngủ quá lâu, cũng không nên việc gì cũng không làm, có thể đi lại nhiều một chút hoặc là rèn luyện thân thể nhiều hơn, như vậy thì cậu ấy mới có thể nhanh chóng thoát khỏi trạng thái dễ mệt mỏi với buồn ngủ hiện tại."
Dư Chu gật đầu tỏ ý bản thân đã nhớ kĩ, lại hỏi thêm:
"Vậy còn chuyện buồn nôn thì xử lý như thế nào ạ?"
Ngũ thúc ngạc nhiên liếc nhìn Dư Chu một cái, có điều giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều:
"Đa số người có bầu vào những tháng đầu tiên đều sẽ có triệu chứng như vậy, đây cũng không phải vấn đề nghiêm trọng gì, nếu ngươi muốn cậu ấy dễ chịu hơn một chút thì có thể tự mình ôm đồm hết mấy chuyện làm cơm trong nhà đi, đừng để cậu ấy tiến vào bên trong nhà bếp ngửi thấy mùi vị đó thì sẽ đỡ hơn nhiều."
Dư Chu lại hỏi: "Còn chuyện ăn uống thì sao ạ, có cách nào cải thiện không?"
"Nếu có thể ngươi cho cậu ấy thử dùng mấy thứ như rau dưa muối hoặc là thịt nạc thái nhỏ nấu canh xem sao, trước khi ăn cơm uống một chút canh điều chỉnh vị giác sẽ thoải mái hơn nhiều."
Sau khi Dư Chu nhớ kĩ hết những chuyện vừa rồi lại hỏi ông thêm một số vấn đề khác, hỏi tới Ngũ thúc cũng cảm thấy mất hết kiên nhẫn nói:
"Chỉ là mang bầu mà thôi, không có yếu ớt như ngươi tưởng tượng đâu, qua thêm một tháng nữa chắc hẳn mấy triệu chứng này cũng đã bắt đầu giảm dần rồi, nếu như đến lúc đó lại có vấn đề gì thì ngươi qua tìm ta tới bắt mạch lại cho cậu ấy thêm một lần nữa."
"Vâng ạ, ta đã nhớ kĩ." Dư Chu méo miệng đồng ý, sau đó lại chạy vào bên trong phòng ngủ cầm một cái túi tiền đỏ ra, đặt vào bên trong vài chục văn tiền làm quà tạ lễ cho Ngũ thúc.
Chuẩn đoán ra hỉ mạch là chuyện vui mừng vậy nên dù Ngũ thúc có áng chừng được số tiền đồng Dư Chu đưa nhiều hơn so với nhà khác khá nhiều thì cũng không có từ chối, chỉ nói:
"Về sau nếu có chuyện gì thì ngươi cứ tới tìm ta bất cứ lúc nào cũng được."
Sau khi Dư Chu tiễn Ngũ thúc và Trần thẩm ra đến ngoài cổng, ngẫm nghĩ một lúc lại chốt chặt then cửa rồi mới xoay người đi nhanh về phòng.