Dư Chu bật cười một tiếng lại đưa nắm hành lá trong tay cho cậu,
"Ừ, đệ cầm đi trồng đi." Thầm nghĩ vừa vặn mảnh vườn cạnh sân nhà hắn cũng không trồng hành lá, trồng một ít về sau có xào thức ăn hay gì cũng thuận tiện hái ít về làm gia vị.
Hắn nói cực kì tùy ý nhưng Cẩm Xuyên lại vô cùng cẩn thận đặt nắm hành lá này xuống bên cạnh vườn rau, sau đó lại đi xoay người đi tìm cái cuốc tới.
Lúc Dư Chu đem sách đặt vào bên trong phòng, đem nắm cần tây đặt vào trong bếp rồi quay trở lại thì Cẩm Xuyên cũng đã sắp trồng xong nắm hành hắn mang về.
Bình quân cứ hai cây cậu đặt trồng vào một hố, một nắm hành lá được cậu chia thành mười mấy gốc hành nhỏ, mỗi gốc cách nhau khoảng hai tấc, bớt lại vừa đủ không gian cho hành phát triển. Với tốc độ sinh trưởng của loại thực vật như hành lá thì chỉ cần một thời gian không lâu nhà họ sẽ có được một mảnh hành xanh mướt.
Trước đó Dư Chu chỉ nghĩ tùy ý trồng xuống đó là được rồi, thấy dáng vẻ này của cậu khóe miệng hắn không nhịn được co giật vài cái, đùa giỡn nói:
"Có phải đợi đến lúc ta đi thi huyện còn muốn lấy số hành này đi làm bánh hành chiên cho ta mang đi ăn nữa không hả?"
Ở với nhau một khoảng thời gian nên Cẩm Xuyên cũng đã quen thuộc với tính cách lâu lâu lại nói một vài câu trêu đùa kiểu đó với mình, cậu cũng đã rèn ra được kinh nghiệm ứng phó hắn:
"Với sự thông minh sắc xảo của phu quân thì tất nhiên là không cần dùng những thứ khác để bù đắp rồi, đây chẳng qua là lấy cái điềm tốt mà thôi."
Dư Chu nghe vậy cảm thấy mỹ mãn đi tới bên cạnh giếng lấy thùng gỗ múc nước qua tưới cho đám hành lá mới được trồng xuống kia.
Cẩm Xuyên vỗ sạch vết bùn dính trên tay, nhìn bóng lưng của hắn mà chỉ có thể bất lực lắc lắc đầu, thầm nghĩ phu quân nhà mình bình thường vừa ổn trọng vừa có trách nhiệm, nhưng thỉnh thoảng cũng có một hai lần lại hành xử như đứa trẻ to xác ấy.
Hai người trồng xong hành lá lại đi rửa sạch sẽ tay chân và đem thùng nước với cuốc để về chỗ cũ rồi Cẩm Xuyên mới nói:
"Đúng rồi, vừa nãy Trần thẩm có qua đây bảo trưa nay hai người chúng ta qua nhà thẩm ấy ăn cơm."
"Có chuyện vui gì hả?" Dư Chu nói.
Cẩm Xuyên cười nói, "Chuyện vui chả phải chính là huynh vừa mới bái được một vị tiên sinh hay sao?"
"Ách..." Mặc dù lý do này nói ra nằm ngoài dự đoán của Dư Chu, nhưng vẫn khiến lòng hắn cảm thấy cực kì ấm áp, đây cũng được coi là bữa cơm mừng hắn nhập học nhỉ? Đã nhiều năm không có người nào làm điều đó cho hắn nữa rồi.
Các món ăn trong bữa trưa của Trần gia được chuẩn bị khá là phong phú, không chỉ có thịt gà mà còn làm cá tươi nữa, nguyên một bàn đầy ắp thức ăn.
Dư Chu và Cẩm Xuyên ngồi xuống bàn dưới sự chào đón của Trần thẩm, Trần thúc gắp đầu cá và đuôi cá vào trong bát của Dư Chu.
Mặc dù nơi này là nông thôn, nhưng những quy củ nên có thì cũng đều có hết, bình thường hai nhà ngồi ăn cơm với nhau đều đợi Trần đại nương động đũa trước tiên rồi những người khác mới bắt đầu dùng bữa theo.
Hành vi gắp đồ ăn cho Dư Chu trước tiên như thế này cũng là lần đầu xảy ra.
Trong đầu hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, tay cầm đũa hơi dừng lại nói,
"Đây là..."
Khóe miệng Trần đại nương nhếch lên thành nụ cười ôn hòa,
"Đây là đầu và đuôi cá chép, ngươi ăn xong rồi sớm ngày cá chép hóa rồng."
"Cảm tạ." Dư Chu nói lời cảm tạ xong liền vùi đầu vào cắn đầu cá, hắn cảm giác khoang mũi mình có chút toan nhức, trong đầu không khỏi nhớ về lần nhập học lớp mười trước đó cũng có người nấu một bữa ăn thịnh soạn như thế này để chúc mừng hắn, từ đó về sau đã không còn xảy ra thêm lần nào nữa.
Ngay cả khi hắn trúng tuyển vào đại học cũng vậy, phụ huynh của các bạn học khác đều lần lượt tổ chức tiệc nhập học cho con trai con gái nhà mình, chỉ có một mình hắn tìm đến một tiệm mì rồi gọi cho mình một bát mì thịt bò thêm đồ ăn kèm coi như lời chúc mừng cho chính bản thân.
Nhiều thêm thì hắn mua không nổi, bởi khi đó hắn còn phải tích góp tiền học phí và phí sinh hoạt cho cuộc sống đại học nữa.
Sau khi Dư Chu cúi thấp đầu bắt đầu gặm đầu cá thì người Trần gia cũng lần lượt cầm đũa lên ăn cơm, chỉ có Cẩm Xuyên là liếc nhìn Dư Chu một cái nghĩ ngợi điều gì, rồi tự mình ghi nhỡ kĩ ở trong lòng.
Ăn cơm xong Dư Chu và Cẩm Xuyên ở lại Trần gia nói chuyện phiếm với mấy người Trần đại nương thật lâu. Không có ai trong số họ hỏi kế hoạch đọc sách của Dư Chu như thế nào, mà chỉ dặn dò nếu công việc đồng áng bận rộn không làm hết được thì có thể gọi họ qua giúp đỡ.
Trong nhà Dư Chu cũng chỉ có một ít ruộng đất như vậy, ngay từ đầu hắn đã không có ý định nhờ vào thu hoạch ruộng đất để duy trì cuộc sống, bình thường số rau dại bên trong ruộng chỉ cần cung cấp đủ cho hai người hắn và Cẩm Xuyên ăn là được rồi, bởi vậy hắn cũng chỉ nói lời cảm tạ chứ không có ý định đưa ra yêu cầu nhờ vả gì.
Ngồi thêm một lúc thì Dư Chu nhớ ra vẫn còn chuyện chưa làm xong nên chỉ đành cáo từ với mọi người nói:
"Ta còn phải đi qua nhà thợ mộc thôn bên cạnh một chuyến nên không ở lại với mọi người thêm nữa."
Hắn còn có việc phải làm nên tất nhiên là Trần đại nương sẽ không cố giữ người ở lại nữa, mà hiện tại Dư Chu đã bắt đầu đọc sách trở lại nên mọi người cũng sợ làm chậm trễ thời gian học tập của hắn nữa.
Rời khỏi Trần gia rồi Cẩm Xuyên mới hỏi:
"Huynh qua nhà thợ mộc đinh đặt làm thứ gì à?"
"Ta muốn làm một chiếc bàn sách đặt ở phòng ngủ phụ kia, về sau những lúc ta đọc sách viết chữ sẽ đi qua đó luyện tập." Dư Chu nói,
"Phòng ngủ chính chỉ dành để hai người chúng ta sử dụng hàng ngày."
"Vậy còn chiếc giường bên trong đó thì để ở đâu?" Phản ứng đầu tiên Cẩm Xuyên nghĩ đến chính là cái này.
Dư Chu bật cười, "Thu dọn hết đám đồ vật linh tinh cùng với dụng cụ làm đồng mang ra ngoài, chiếc giường đó xê dịch qua bên góc phòng, những lúc ta đọc sách, viết chữ mệt mỏi hoặc là đệ ngồi thêu thời gian lâu cũng có thể qua đó nằm nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cẩm Xuyên tưởng tượng khung cảnh sau khi bố trí lại của căn phòng một lượt, cứ luôn cảm thấy hình ảnh bàn đọc sách cùng với giường ngủ được đặt cùng một chỗ thực có điểm không được thích hợp cho lắm, liền nói:
"Vậy để ta thêu một bức bình phong dùng để ngăn phía trước giường đi.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Khi Cà Chớn Gặp Cà Chua
2. Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp
3. Em Không Biết
4. Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng
=====================================
"Được, tùy ý đệ." Dư Chu nói.
Sau khi về đến nhà thì Dư Chu đi đo đạc kích thước chiều cao của chiếc bàn hắn vẫn thường dùng bên trong gian phòng ngủ chính rồi mới đi tới nhà thợ mộc ở thôn cách vách cùng với Cẩm Xuyên.
Nghe nói hai người họ qua đây để làm bàn đọc sách thì thợ mộc liền nói:
"Trước đây ta cũng từng làm bàn đọc sách cho Văn tiên sinh của thôn các ngươi, kích thước làm ta vẫn còn giữ lại ngươi xem thử có phải chỉ cần làm theo kích thước này là được hay không."
Nói xong ông liền báo ra kích thước cho Dư Chu nghe.
Sau khi đem kích thước tự mình đo được cùng với kích thước được thợ mộc báo ra quy đổi thành mét liền cảm thấy cũng được, vậy nên chỉ nói:
"Chiều cao tăng lên thêm hai tấc nữa đi."
Mặc dù chiếc bàn bên trong gian phòng ngủ chính vẫn có thể dùng được, nhưng mỗi khi ngồi trên đó chép sách trong khoảng thời gian dài thì phần gáy và hai bên vai của hắn sẽ có cảm giác không thoải mái, cho nên hôm nay hắn mới cố ý đo chiều cao của cái bàn đó xong rồi mới đi tới tìm thợ mộc làm bàn đọc sách mới.
Kích thước vừa nãy thợ mộc báo ra có lẽ chính là chiều cao tiêu chuẩn của kiểu bàn đọc sách tại nơi đây, vừa vặn giống y như chiều cao của chiếc bàn bên trong phòng của hắn, thế nhưng chiều cao của mỗi người vốn dĩ đã không giống với nhau, cho nên độ cao thích hợp khi làm bàn tất nhiên cũng sẽ không giống nhau hoàn toàn được rồi.
Những năm qua thợ mộc đã gặp phải nhiều kiểu khách hàng khác nhau, giống như Dư Chu chỉ tăng thêm chút chiều cao cho chiếc bàn mà thôi thì không tính là chuyện khó khăn gì.
Hai người lại thảo luận thêm về chất liệu gỗ dùng để làm bàn, thợ mộc nói:
"Bàn đọc sách làm rất nhanh, chậm nhất là năm ngày sau ta có thể chuyển qua cho ngươi."
Chiếc bàn bên trong phòng ngủ của Dư Chu vẫn có thể dùng được nên hắn cũng không vội, sau khi giao tiền đặt cọc cho thợ mộc liền cùng Cẩm Xuyên trở về nhà.
Bàn đọc sách đã được đặt làm xong, từ ngày mai hắn sẽ bắt đầu chính thức tới nhà tiên sinh để học tập nên sau khi về đến nhà là Dư Chu liền ngồi vào bàn lên kế hoạch học tập cho chính mình.
Hắn là kiểu người nếu đã xác định được mục tiêu thì sẽ dốc toàn lực để đạt được mục tiêu đó, còn chưa kể kì thi huyện trước mắt đối với hắn mà nói còn gian nan khó khăn hơn kì thi tuyển sinh vào đại học năm xưa nhiều.
Cho nên kế hoạch học tập được hắn áp dụng theo thời khóa biểu của hắn khi còn học lớp mười hai năm đó.
Năm giờ sáng thức dậy, vệ sinh cá nhân cùng với rèn luyện thân thể khoảng nửa tiếng đồng hồ đến năm rưỡi sáng, tiếp đó sẽ học thuộc lòng khoảng một tiếng đồng hồ rồi mới đi ăn cơm sáng, ăn cơm sáng xong là có thể đi thẳng tới nhà tiên sinh, bắt đầu thời gian học tập buổi sáng.
Thẳng tới chín giờ tối, trừ thời gian ăn cơm trưa và ăn cơm tối ra thì những việc cần phải làm đều được hắn sắp xếp tới dày đặc kín mít cả thời khóa biểu của mình.
Nhưng khi viết những thứ này lên giấy thì tất cả những chỗ để thời gian theo giờ đồng hồ đều được hắn quy đổi lại thành cách tính theo canh giờ.
Cẩm Xuyên nhìn hết một lượt, càng nhìn hai hàng lông mày của cậu càng nhíu chặt,
"Sắp xếp như vậy có phải là sẽ rất mệt hay không."
"Mỗi ngày ta đều sắp đủ thời gian để bản thân có thể nghỉ ngơi đầy đủ rồi, còn những thời gian khác nếu như cảm thấy mệt mỏi thì ta cũng có thể nghỉ ngơi thêm một lát."
Kỳ thật Dư Chu cũng mới viết ra một cái kế hoạch sơ bộ mà thôi, tùy thời đều có thể điều chỉnh lại, nhưng cũng không giống với những gì hắn mới nói, nếu cảm thấy mệt liền có thể rời đi nghỉ ngơi thêm, mà là nếu như trong nhà có công việc gì cần phải làm thì bản kế hoạch này của hắn sẽ phải đặt qua một bên trước.
Cẩm Xuyên nghĩ cũng đúng, dù sao cũng có cậu ở bên cạnh hắn, nếu như thật sự quá vất vả thì cũng có thể giúp đỡ khuyên nhủ hắn đi nghỉ ngơi, vì vậy cậu lại chỉ vào hai chỗ không quá hiểu bên trong bản kế hoạch hỏi tiếp:
"Mấy cái dấu chấm sau giờ thân cùng với giờ hợi đó có nghĩa là gì vậy?"
"Đây là thời gian có thể tự do sắp xếp," Dư Chu nói,
"Ví như vào giờ thân có thể lựa chọn đi làm cỏ, hái rau hoặc là đi tưới nước cho mấy luống rau cũng được."
Giờ thân là vào khoảng chiều tối, đúng là rất thích hợp đi làm những việc mà hắn vừa mới nói, với lại sau một ngày dài học tập khổ cực, cũng vừa vặn có thể ra ngoài thả lỏng một chút, Cẩm Xuyên cảm thấy sắp xếp như thế này cực kì hợp lý, càng thêm hiếu kì hỏi tiếp:
"Còn giờ hợi thì sao?"
Dư Chu tràn đầy ý xấu liếc nhìn Cẩm Xuyên một hồi, sau đó mới đầy ẩn ý nói:
"Cái này được quyết định bởi cảm xúc ngay lúc ấy, có thể lựa chọn đi ngủ hoặc là ôn luyện thêm một lần nữa những thứ đã học được trong ngày."
Ngừng một chút hắn mới mỉm cười nói tiếp:
"Ví dụ như đêm nay, ta vẫn chưa học tập được gì nên cũng chưa có cái gì để ôn tập cả."