Sau khi Dư Chu đóng cửa lại thì những tia ánh sáng chiếu vào liền bị ngăn lại bên ngoài cánh cửa.
Không biết là bởi vì ánh sáng chiếu lên người đột nhiên biến mất hay là do bị tiếng đóng cửa làm giật mình, Cẩm Xuyên sững người một chút, nhưng cậu vẫn ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, có điều vẻ mặt rõ ràng mang theo vài phần căng thẳng hồi hộp.
Khóe miệng Dư Chu nhếch lên thành nụ cười mỉm, hắn đi tới chiếc bàn phía trước giường ngồi xuống, thấy bên trên bàn ngoài nến đỏ cùng với rượu hợp cẩn ra thì còn có một ít thức ăn nữa liền hỏi cậu:
"Đã đói chưa?"
"Không đói." Vẻ mặt của Cẩm Xuyên tựa như đã dịu đi đôi chút, ngập ngừng một chút mới lại bổ sung:
"Buổi chiều Trần thẩm nói sợ ta ở trong phòng một mình sẽ cảm thấy bí bách nên đã gọi Tiểu Quyên mang không ít điểm tâm đến ngồi ăn cùng với ta rồi."
Dư Chu gật đầu, dùng đá lửa ở bên cạnh đốt nến hồng, ánh nến đỏ cam nhanh chóng tràn ngập cả căn phòng làm không khí ấm áp vốn có thêm vài phần quyến rũ mê hoặc.
Tiếp theo hắn rót lấy hai chén rượu bưng tới bên cạnh giường, đưa một chén cho Cẩm Xuyên.
Cẩm Xuyên ăn ý đón lấy chén rượu trong tay hắn, ánh mắt hai người chạm phải nhau liền không cách nào rời đi nữa.
Một lát sau cậu thấy Dư Chu nâng ly chuẩn bị uống thì cậu cũng vội vàng giơ tay theo.
Kết quả tay cầm ly rượu của Dư Chu lại không đưa thẳng đến bên môi mà được đưa về phía trước vượt qua cánh tay đang cầm ly rượu của Cẩm Xuyên, rồi mới luồn qua cánh tay cậu để hai cánh tay có thể lồng vào với nhau.
Làm như vậy nếu như hai người muốn uống được rượu trong ly thì nhất định phải dựa thật gần vào nhau.
Khuôn mặt Cẩm Xuyên lại nóng thêm vài phần, lòng thầm nghĩ không biết Dư Chu học được mấy thứ này ở đâu, thế nhưng động tác của cậu lại vô thức càng tiến lại gần về phía hắn hơn.
Ngay sau đó cậu ngửi được mùi rượu nồng đậm, lẫn trong đó còn có hơi thở ấm áp của Dư Chu không ngừng phả tới, cậu lập tức cụp mắt nhìn xuống dưới, vội vàng uống cạn ly rượu hợp cẩn trong tay.
Dư Chu cũng uống hết rượu trong ly của mình, lại nhận lấy chiếc ly trống không trên tay Cẩm Xuyên đặt trở lại trên bàn. Lúc hắn quay trở lại thì trên tay nhiều thêm một chiếc hộp gỗ.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Cẩm Xuyên Dư Chu mở miệng nói:
"Thứ này vốn định đưa tặng đệ từ buổi tối hôm qua cơ, đi cùng với nó còn chuẩn bị một vài hoạt động khác nữa."
Nói tới đây hắn cười nhẹ một cái mới nói tiếp,
"Hoạt động khác tất nhiên sẽ không thể tổ chức vào buổi tối ngày hôm nay rồi, cho nên chỉ có thể để đến sau này lại nói, thế nhưng còn cái này thì.. tặng cho đệ trước đấy."
Nói xong hắn liền mở nắp hộp ra trước ánh mắt chăm chú của Cẩm Xuyên, bên trong lòng hộp được dùng vài tấm thổ cẩm đệm bốn xung quanh, nằm bên trên những tấm thổ cẩm đó là một cây trâm cài tóc màu bích ngọc.
Cẩm Xuyên lập tức nhớ tới lời nói khi Dư Chu tặng cây trâm cài tóc bằng gỗ đào cho cậu, 'Tạm thời dùng nó đi, đợi sau khi kiếm được tiền ta sẽ đổi cho đệ một cây trâm khác càng tốt hơn.' Cậu chớp chớp đôi mắt thật nhanh để xóa nhòa đi hơi ẩm đang trực trào ra khỏi khóe mắt của mình, nhưng khoang mũi lại nhịn không được có chút toan nhức.
Cài gọi là cài lên thực chất cũng chỉ là đem trâm cài tóc cài lên phần tóc đã được buộc gọn gàng trước đó, nhưng vừa mới cài lên xong thì Dư Chu liền gật đầu khen ngợi:
"Rất đẹp."
Mái tóc vốn chỉ được dùng một chiếc dây màu đỏ buộc gọn lên cao sau đầu, sau khi được cài thêm chiếc trâm liền mất đi dáng vẻ đơn điệu ban đầu, huống hồ chiếc trâm mà Dư Chu lựa chọn có chất ngọc khá tốt, dưới ánh nến ấm áp trông nó vừa trong suốt lại vừa sáng bóng nhẵn nhụi.
Làm cho khí chất của Cẩm Xuyên thêm vài phần dịu dàng ấm áp.
Cảm nhận được ánh mắt của Dư Chu dừng trên đỉnh đầu mình thật lâu cũng không chịu rời đi, Cẩm Xuyên do dự một chút liền mím môi nói:
"Huynh... lấy xuống giúp ta trước, để ta mang đi cất."
Dư Chu nghe cậu nói vậy liền cảm thấy đặc biệt buồn cười, thế nhưng hắn cũng không dám cười thành tiếng, chỉ chậm rãi lấy cây trâm cài tóc trên đầu cậu xuống, sau khi cất lại vào bên trong chiếc hộp liền đặt chiếc hộp ở bên cạnh gối ngủ.
Sau đó động tác trên tay hắn cũng không có dừng lại, sau khi lấy trâm cài tóc xuống xong tiếp đó liền cởi chiếc dây buộc tóc màu đỏ trên đỉnh đầu Cẩm Xuyên xuống theo, mái tóc mềm mại thẳng tắp như thác nước nhanh chóng rơi xuống, xõa tung trên bờ vai Cẩm Xuyên.
Theo sau chiếc dây buộc tóc liền đến dây thắt lưng cùng màu trên eo cậu, cuối cùng ngay cả chiếc dây dùng để buộc rèm giường cũng bị vứt rơi vãi bên trên nền đất.
Ngọn nến đỏ trên bàn cũng vừa đúng thời điểm bùng cháy rực rỡ, sau những tiếng lách tách thật khẽ vang lên, ánh sáng bên trên ngọn nến bất chợt bùng lên sáng chói rồi lại nhanh chóng ảm đạm xuống, cứ vậy chuyển đổi qua lại vài lần.
Hai bên rèm buông thõng trước giường cũng đang lắc lư rung động không ngừng, tựa như từng gợn sóng trôi lềnh bềnh rồi cuộn trào trên mặt nước.
Người bên trong chiếc chăn đỏ thẫm mái tóc bồng bềnh như mây phất phơ che trước mặt, làn da bạch ngọc, hai gò má trắng như tuyết, chỉ cần Dư Chu chạm nhẹ một cái cậu liền phát ra những âm thanh run rẩy liên tiếp. Nhưng dù toàn thân đã mềm oặt như một vũng nước thì đôi tay kia vẫn trúc trắc vòng qua ôm chặt lấy cần cổ của Dư Chu không muốn buông.
Lại không biết rằng chính những hành động này của cậu sẽ chỉ khiến cho Dư Chu càng không có cách nào dừng lại.
Cùng với thời gian qua đi, tiếng run rẩy bên trong màn trướng đã dần bị những tiếng thút thít yếu ớt như có như không dần thay thế, kèm theo đó là tiếng va chạm mạnh mẽ cùng với tiếng nước nhớp nháp và tiếng thở dốc nặng nề.
Sau một tiếng hừ nhẹ cuối cùng thì mọi thứ rốt cuộc cũng đã dừng lại.
Một lúc sau giọng nói của Dư Chu vang lên trong màn đêm yên tĩnh,
"Gọi ta thêm lần nữa đi nào."
"Phu quân." Bên trong giọng nói khản đặc của Cẩm Xuyên còn mang theo chút ngọt ngào quyến rũ.
Dư Chu cảm thấy thứ gì đó của mình lại bắt đầu bồn chồn rục rịch như muốn phát động, thế nhưng sau khi nhìn thấy người dưới thân bị mình bắt nạt tới hai mắt đỏ hoe thì mới nhẫn nhịn vươn người hôn lên trán người bên gối một cái, sau đó mới khoác áo ngoài vào đi ra khỏi phòng.
Quả nhiên bên trên kệ bếp đã có sẵn nước nóng như trong dự đoán, hắn đổ lấy một thùng xách vào bên trong phòng ngủ, sau khi lau chùi rửa ráy qua một lần cho cả hai người thì mới bò lên giường bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi Dư Chu tỉnh lại vào ngày hôm sau thì mặt trời đã lên cao, bởi vì rèm giường được kéo kín nên ánh sáng chiếu vào bên trong cũng không quá chói mắt.
Liếc nhìn Cẩm Xuyên vẫn còn đang ngủ say ở bên cạnh, hắn ngẫm nghĩ một lát liền quyết định không rời giường trước.
Lại đợi thêm thời gian gần một nén hương thì đôi mắt Cẩm Xuyên mới chậm rãi mở ra, bắt gặp với ánh nhìn chăm chú của Dư Chu cậu liền ngẩn người một chút rồi mới hỏi:
"Canh giờ nào rồi?"
"Khoảng giờ tỵ đi." Bởi vì không có đồng hồ hay điện thoại, lúc này còn đang nằm bên trong giường nên Dư Chu cũng không quá rõ hiện tại đã là canh giờ nào rồi.
Nghe vậy Cẩm Xuyên trực tiếp bật ngồi thẳng dậy chuẩn bị bước chân xuống giường, kết quả bởi vì động tác quá dùng sức mà bị ngã trở về giường, hai bên mày cau chặt, sắc mặt cậu nhanh chóng đỏ ửng lên.
Dư Chu vội vàng vươn tay xoa bóp eo giúp cậu,
"Gấp gáp như thế làm cái gì?"
"Ta muốn... đi làm bữa sáng cho huynh." Cẩm Xuyên vùi mặt vào trong gối đầu lí nhí nói.
"Cơm sáng đã không kịp ăn nữa rồi, vẫn là ăn cơm trưa thôi," Dư Chu bật cười trêu ghẹo cậu,
"Có điều cũng nên để ta làm mới phải, đệ tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi thêm một lúc đi."
Cẩm Xuyên vội vã nói:
"Người khác đều là..."
"Vậy có phải người khác thành thân xong cũng đều phải nghe theo lời của phu quân hay không?" Dư Chu ngắt lời cậu.
"Bây giờ phu quân của đệ muốn đệ nghỉ ngơi cho thật tốt."
Chữ ngoan của hắn gần như được kế sát bên tai Cẩm Xuyên để nói, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính khiên Cẩm Xuyên bất giác nghĩ đến những lời nói nghe được trong buổi tối ngày hôm qua, khuôn mặt cậu nhanh chóng đỏ lừ lên, giống như vừa mới bị thiêu đốt vậy.
Khóe môi Dư Chu câu thành nụ cười vui vẻ, nhanh chóng mặc y phục chỉnh tề sau đó còn không quên vỗ nhẹ chăn nói:
"Ta đi xuống bếp làm cơm đây, đệ đừng có tự làm mình ngộp thở bên trong chăn đấy nhé."
Còn rất nhiều món ăn dư lại từ sau bữa tiệc tối hôm qua, phần lớn đều đã được nấu chín nên chỉ cần hâm nóng lên là có thể ăn được rồi.
Cho nên Dư Chu chỉ nấu một nồi cháo thịt nạc băm kèm rau cải thìa.
Khi hắn nấu cháo xong thì các món ăn còn lại cũng đã được hâm nóng xong, Cẩm Xuyên cũng đã đi ra khỏi phòng ngủ, hai người liếc mắt nhìn đối phương một cái, Cẩm Xuyên nhanh chóng chuyển rời ánh mắt của mình,
"Ta đi tắm rửa trước đã."
Dư Chu biết cậu tạm thời vẫn có chút thẹn thùng liền không nói gì nữa, chỉ đem phần cháo đã được nấu chín đổ ra bát đợi nguội.
Tuy nhiên Cẩm Xuyên điều chỉnh cảm xúc cũng rất nhanh, sau khi tắm rửa xong thì vẻ mặt cậu đã thoải mái như cũ.
Sau khi ăn xong bữa cơm không biết là ăn sáng hay ăn trưa này thì Dư Chu liền tự giác thu dọn bát đũa mang đi rửa, Cẩm Xuyên cũng chỉ đứng bên cạnh nhìn xem chứ không tranh giành với hắn nữa.
Sau khi xem xét một lượt số thức ăn còn dư lại từ bữa tiệc tối hôm qua ở bên trong nhà bếp, Cẩm Xuyên liền nói:
"Nhiều thức ăn như thế này sợ là chúng ta ăn không hết được, đợi chút nữa chúng ta mang một ít qua cho mấy người Trần đại nương đi."
"Đệ xem chừng rồi đóng gói đi," Dư Chu lau khô những giọt nước còn đọng lại trên cánh tay,
"Tối qua ta có nhờ đầu bếp để lại vài khối thịt lợn tươi, vẫn đang được treo ở dưới giếng, để ta đem chúng vớt hết lên rồi chút nữa mang tặng cùng qua bên đó luôn."
"Huynh..." Cẩm Xuyên kinh ngạc nói.
Dư Chu cố ý hiểu sai ý tứ trong câu nói của cậu,
"Thế nào, không nỡ hả?"
"Huynh rõ ràng biết ta không phải có ý này mà." Cẩm Xuyên xoay người đi tới tủ bếp lấy mấy cái bát ra, bắt đầu chia thức ăn mang qua nhà họ trần ra bát, cậu không thèm để ý đến Dư Chu nữa. Khóe miệng lại không kiềm chế được nhếch lên cao, trong lòng cũng ngọt ngào không thôi.
Cậu vẫn luôn cảm thấy Dư Chu rất tốt với mình, nhưng mỗi lần cậu cảm thấy đây có lẽ đã là cực hạn so với tưởng tượng của mình rồi thì Dư Chu lại có thể đối xử với cậu càng tốt hơn nữa.
Giống như chuyện chuẩn bị thịt tươi cho bên nhà Trần đại nương lần này cũng vậy, mặc dù so với tình cảnh hiện tại của hai người họ thì mấy cân thịt lợn cũng không tính là gì.
Nhưng đó không phải chỉ là vấn đề về thịt lợn, khi thành thân chỉ có bên phía của ca nhi hoặc là nữ tử mới chuẩn bị một khối thịt lợn lớn cho nhà trưởng bối có quan hệ thân thiết với mình, dùng để thay lời cảm tạ những quan tâm chiếu cố của họ trong quá khứ với mình.
Dư Chu chuẩn bị sẵn cho nhà Trần đại nương là vì cậu mà chuẩn bị.
Lúc Trần đại nương thấy hai người họ tới nhà không chỉ mang theo thức ăn mà Dư Chu còn xách theo một miếng thịt lợn lớn được dùng giấy đỏ bao lại thì có chút ngạc nhiên, nhưng bà cũng không nói gì mà để Trần thẩm nhận lấy.
Trừ thức ăn ra thì Cẩm Xuyên còn tặng cho Trần đại nương, Trần thẩm và Tiểu Quyên mỗi người một chiếc khăn tay.
Hai người ngồi nói chuyện phiếm ở nhà họ Trần một lúc, Dư Chu thấy thời gian cũng đã muộn liền nói:
"Buổi sáng ngày hôm nay chúng ta còn muốn đi qua nhà lý chính một chuyến nữa, vậy nên hai chúng ta về trước đây."
Trần thẩm nhìn bóng mặt trời dưới hiên nhà cũng sắp chiều đến cửa rồi nên cũng không giữ hai người thêm nữa.
Sau khi Dư Chu và Cẩm Xuyên rời đi thì Trần thẩm mới nhìn mấy thứ hai người đưa qua một cái nói:
"Nương à, ngài xem mấy thứ này... số tiền mừng hôm qua chúng ta đi có phải là hơi ít không?"
"Cũng gần đủ rồi," Trần đại nương nói,
"Nếu ngươi cảm thấy ít thì có thể đợi đến khi hai đứa nó có hài từ rồi đưa nhiều thêm một chút là được rồi."
Trần thẩm nghĩ nghĩ cũng cảm thấy lời này có lý.
Dư Chu và Cẩm Xuyên về đến nhà lại vớt thêm một khối thịt nữa từ dưới giếng lên. Cẩm Xuyên thấy bên trong thùng trừ miếng thịt mang qua cho nhà lý chính ra thì vẫn còn dư lại một miếng nữa liền hỏi:
"Miếng này huynh định đưa tới tặng cho Khánh thúc hả?"
"Ừ." Dư Chu gật đầu, không nói tới chuyện Khánh thúc giúp họ chuyện hái lá trà, khi đó cũng chính là Khánh thúc bảo hắn cõng Cẩm Xuyên trở về, còn ông thì giúp đỡ truy đuổi hai người phụ thân và đệ đệ của Cẩm Xuyên, sau đó trong khoảng thời gian họ khó khăn nhất còn từng đưa rau cùng với trứng gà qua cho hai người họ, với tính cách của Dư Chu thì hắn nhất định sẽ báo đáp lại.
Sợ Cẩm Xuyên nghĩ tới chuyện không vui trước đó nên Dư Chu lập tức chuyển rời chủ đề nói chuyện:
"Trần thúc, Khánh thúc còn có gia đình nhà Lý chính nữa, mỗi nhà chúng ta đều tặng một miếng thịt, bên phía nhà họ Ngô tặng thịt thì có chút không thích hợp. Ta nghĩ đem số lá trà búp đơn trong nhà chia ra một ít, lần sau lên trấn chúng ta mang theo tặng cho hai người họ."
"Vâng, đều nghe theo huynh."
Số lá trà búp đơn trong nhà tổng cộng cũng chỉ được khoảng bốn lạng, ban đầu hai người tính giữ lại tự mình uống.
Lần này Dư Chu muốn chia ra một ít mang đi làm quà đáp lễ cho bên nhà họ Ngô thì Cẩm Xuyên cũng không có ý kiến gì, dù sao thì số tiền mừng Ngô Thường Lâm gửi đều còn ở đó.
Điều cậu thích nhất chính là mỗi lần cần quyết định chuyện gì Dư Chu sẽ đều thương lượng trước với mình, điều đó khiến cậu cảm thấy bản thân được tôn trọng.
Hai người vừa đi vừa nói chẳng bao lâu đã tới nhà lý chính, dường như Hỉ thẩm đã đoán trước được hai người họ sẽ tới, chỉ là sau khi nhìn thấy miếng thịt trên tay Dư Chu thì vẫn có chút ngạc nhiên, bà vội vàng gọi lý chính ra ngoài tiếp đón hai người họ.
Mọi người ngồi nói chuyện phiếm một lúc, Hỉ thẩm lại dặn dò hai người vài câu về chuyện hòa thuận giữa đôi bên. Đến lúc Dư Chu chuẩn bị nói lời cáo từ thì lý chính bỗng nhiên nói:
"Chu tiểu tử này, ngươi đi qua phòng bên cạnh nói chuyện với ta một lúc."
Nói xong cũng không đợi Dư Chu phản ứng lại đã tự mình rời đi trước rồi.
Dư Chu nghi hoặc một chút mới gật đầu ra hiệu cho Cẩm Xuyên, sau đó cũng đi theo qua đó.
Hai người vừa ngồi xuống thì lý chính đã nói thẳng vào vấn đề:
"Tục ngữ nói thành gia lập nghiệp, hiện tại ngươi đã thành gia, vậy đã có tính toán gì cho sự nghiệp sau này chưa?"