Đến tận lúc Dư Chu tiến vào phòng rồi đi nấu cơm thì khuôn mặt của Cẩm Xuyên vẫn đỏ ửng như cũ.
Cậu ngồi ngây người bên ngoài cửa hồi lâu, mỗi khi nhớ đến hành động vừa rồi của Dư Chu thì nhiệt độ như dồn hết lên khuôn mặt.
Những hành động thân mật giữa hai người trước đây nhiều lắm cũng chỉ là Dư Chu thỉnh thoảng sẽ vuốt nhẹ mái tóc cậu, hoặc thỉnh thoảng cảm thấy hứng thú mới nhéo cái mũi cậu một cái, nào có như ngày hôm nay không chỉ dám trực tiếp ôm trầm lấy cậu không nói, còn dám nhấc cao xoay vòng nữa chứ.
Cậu âm thầm ôm kín mặt mình, chỉ để lộ đôi tai đỏ au ra bên ngoài, trong lòng lại ngọt ngào không thôi.
Không biết qua bao lâu thời gian, đến khi tiếng làm đồ ăn binh bang lộp bộp từ bên trong nhà bếp truyền tới thì Cẩm Xuyên mới cố gắng xóa sạch những hình ảnh cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu mình đi, lại nỗ lực khống chế biểu cảm của chính mình rồi mới đi vào trong nhà bếp hỗ trợ nhóm lửa.
Kết quả mới bước chân qua cửa nhà bếp thì Dư Chu lại ngẩng đầu lên cười trêu ghẹo cậu hỏi:
"Hết ngượng ngùng rồi hả?"
Cẩm Xuyên:...
Bước chân cậu hơi dừng lại, làm động tác muốn rời đi ra bên ngoài.
Dư Chu vội vàng nói:
"Được rồi, được rồi mà, ta không nói nữa, đệ tới đây giúp ta nhóm lửa đi, một mình ta bận không hết việc."
Phải như vậy Cẩm Xuyên mới chịu đi đến bên cạnh bếp lò ngồi xuống, lại nhặt thêm hai thanh củi khô ném vào trong bếp. Sau khi nhìn thấy Dư Chu làm xong món đầu tiên bắt đầu làm món tiếp theo, mà cả hai món đều là thịt lợn thì cậu liền hỏi:
"Sao hôm nay huynh mua nhiều đồ ăn thế?"
"Bởi vì chúng ta sắp có tiền rồi."
Dư Chu nói đùa với cậu một chút, đến khi bắt gặp ánh mắt thúc giục của Cẩm Xuyên mới thành thật nói,
"Cuốn thoại bản lần trước của ta bán được rất khá, có kiếm thêm được một ít tiền."
Cẩm Xuyên lặng người chốc lát, sau đó nét cười lan tràn ra toàn bộ khuôn mặt cậu,
"Ta biết ngay là sẽ có người thích cuốn thoại bản đó mà."
Nguyên bản Dư Chu cũng cảm thấy thực là tự hào, nhưng khi được cậu khen như vậy lại cảm thấy có chút xấu hổ,
"Cũng không được nhiều lắm, chỉ bán được có bảy cuốn mà thôi."
"Vốn dĩ ca nhi cùng nữ tử đều rất ít khi mua thoại bản, có thể bán được bảy cuốn có nghĩa là ít nhất có bảy người thích cuốn thoại bản ấy, sau khi bảy người này xem xong sẽ lại cho bạn bè thân hữu mượn để xem, như vậy sẽ có thêm càng nhiều người thích nó rồi,"
Hai mắt Cẩm Xuyên sáng long lanh nói,
"Với lại có thể bán được một cuốn liền kiếm được năm mươi văn, bảy cuốn liền có ba trăm năm mươi văn rồi, có thể kiếm được bằng số tiền ta thêu thùa khăn tay với túi thơm trong nhiều ngày rồi."
Dư Chu sững sờ tới trợn mắt há mồm, lòng thầm nghĩ Cẩm Xuyên như thế này nếu như để cậu xuyên không tới thế giới kia của hắn, rồi tiếp xúc với hệ thống internet của thế giới kia thì cậu ấy nhất định sẽ là một tuyển thủ ưu tú.
Vậy nên phải qua một lúc lâu hắn mới lẩm bẩm được một câu:
"Mấy thứ này đệ học được từ nơi nào vậy hả?"
"Huynh không thích sao?" Cẩm Xuyên mỉm cười giảo hoạt, cậu mới không nói trong lúc tình cờ mình thấy được cảnh Trần thẩm mở lời khen ngợi Trần thúc, một người trầm mặc cả ngày không nói được mấy lời như Trần thúc sau khi nghe mấy lời khen đó còn thực hưởng thụ đâu, vậy nên cậu mới nghĩ tới chuyện dùng thử cách này lên người Dư Chu xem sao.
"Thích, tất nhiên là thích rồi."
Dư Chu tương đối thành thực trả lời, thử hỏi có người nam nhân nào sẽ từ chối nhận những lời khen ngợi và sự sùng bái từ người thương của mình chứ.
Có điều nhìn dáng vẻ lúc này của cậu thì có lẽ đã đem mấy chuyện ngượng ngùng xấu hổ vừa nãy đặt ra sau đầu rồi nhỉ?
Sau khi nấu thức ăn xong thì Dư Chu bớt một ít thịt ra để Cẩm Xuyên bưng qua cho nhà Trần đại nương.
Đây là thói quen trong mấy ngày nay của hai người họ, Trần đại nương và cả nhà Trần thẩm đã chăm sóc rất nhiều cho hai người họ trong những ngày khó khăn vất vả, bây giờ điều kiện cuộc sống của họ đã tốt lên nhiều tất nhiên là sẽ không quên báo đáp lại rồi.
Lúc Cẩm Xuyên đi đến nhà họ Trần liền thấy được từng đợt khói lửa bay ra từ bên trên nóc nhà bếp, vậy nên cậu bưng bát đi thẳng vào bên trong nhà bếp.
Quả nhiên là Trần thẩm đang nấu đồ ăn ở trong đây, Trần đại nương thì giúp đỡ đốt lửa, cậu bưng bát để lên trên kệ bếp rồi mới nói,
"Hôm nay Dư Chu đi lên thị trấn có mang thêm chút đồ ăn về, huynh ấy nấu xong liền bảo ta mang qua đây cho mọi người đấy ạ."
"Cứ ăn đồ của nhà ngươi suốt như thế này làm ta cũng thấy ngại ngùng." Trần thẩm cười nói.
Cẩm Xuyên: "Trước đây hai người chúng ta cũng thường ăn đồ nhà thẩm mang qua cho đấy thôi? Lại nói bây giờ Dư Chu có thể kiếm chút tiền nhờ làm công ở tiệm sách, cũng nên để mọi người nếm chút đồ ăn từ chỗ chúng ta rồi chứ."
"Vậy thì ta cũng không khách khí nữa." Trần thẩm nói.
Cẩm Xuyên đứng ở đó nói chuyện với hai người họ thêm một lúc mới lấy lí do cần phải về nhà ăn cơm để rời đi.
Đợi sau khi cậu ra khỏi sân nhà thì Trần đại nương mới nhìn thức ăn trong bát nói:
"Ta thấy chuyện tốt của Chu tiểu tử với Cẩm Xuyên cũng sắp đến rồi."
"Nhưng hai người họ cũng chưa nói là muốn thành thân mà?" Trần thẩm thuận miệng nói.
"Chuyện này còn cần phải nói ra sao?" Trần đại nương bật cười,
"Ban đầu hai đứa nó quen biết cũng bởi duyên cớ này, lại bởi vì trong tay không có tiền mới chưa thành thân, bây giờ ngươi cũng thấy được hai đứa dính lấy nhau như thế nào rồi đi."
"Vậy còn chuyện tiền nong thì sao?" Trần thẩm nhỏ giọng hỏi.
Trần đại nương: "Có thể bỏ ra hai lượng bạc để thuê đám Trần Phong vào trong núi hái lá búp về cho mình thì ngươi nghĩ sao hả?"
Trần thẩm im lặng thật lâu mới thở dài nói:
"Vừa nghĩ vậy làm ta đột nhiên cảm thấy thực có chút hối hận, trước đó vì cái gì đã không cắn răng cố gắng để Trần Phong có thể đến thư viện đọc sách biết chữ cùng nó cơ chứ."
"Lúc đó nhà chúng ta ngay cả cơm cũng không có mà ăn, nào có tiền để Trần Phong đi đọc sách biết chữ cơ chứ,"
Mặc dù Trần đại nương cũng cảm thấy tiếc hận, nhưng bà vẫn có thể nhìn nhận mọi việc một cách rõ ràng,
"Đợi sau này Trần Phong có hài tử của riêng mình thì ngươi lại quyết định cho nó đi đọc sách đi."
Không biết Trần thẩm nghĩ tới chuyện gì mà vội vàng cười nói:
"Nương à, ngươi cũng biết ta là một người không thích lo lắng mệt nhọc mà, cho nên chuyện này vẫn là để ngài quyết định đi."
"Ta còn có thể lo lắng cho ngươi thêm mấy năm nữa chứ," Trần đại nương nói,
"Lúc này Trần Phong nó còn chưa có thành thân, đợi nó thành thân rồi có hài tử, đến khi hài tử đủ tuổi đi đọc sách biết chữ ta có còn sống trên đời này không còn khó nói, cho nên vẫn là ngươi làm chủ thôi."
Ngừng một chút bà mới nói tiếp:
"Ngươi cũng không phải kiểu người không có chính kiến của mình, chỉ là mấy năm nay đã quen với chuyện có việc gì liền tìm người cùng thương lượng mà thôi."
Tạm không nói tới nội dung tâm sự giữa mẹ chồng nàng dâu nhà Trần đại nương nữa.
Bên này sau khi Cẩm Xuyên về nhà ăn cơm xong liền khâu ra hai cái túi vải lớn dùng để đựng số lá trà ngày mai hai người dự tính mang lên thị trấn.
Để đảm bảo được độ khô thoáng cho lá trà nên hai người không lấy hết số lá trà trong chum gốm ra ngay, mà tính toán đợi đến trước giờ xuất phát ngày mai mới cân lấy năm cân trà chia ra đóng gói vào hai chiếc túi vải này, sau đó mỗi người dùng sọt đeo mang theo một túi trà đi.
Vì muốn tránh ánh mắt tò mò của dân làng mà trời vừa tờ mờ sáng thì hai người họ đã xuất phát rồi.
Mặc dù trên đường cũng gặp phải một vài người đi làm đồng sớm, nhưng trời vừa hửng sáng nên dân làng cũng chỉ nhìn thấy được thấp thoáng bóng người, chỉ nghĩ rằng là người đi làm dồng như mình chứ không mấy ai nghĩ tới là người muốn đi lên thị trấn.
Sau khi rời khỏi thôn thì không sợ bị người khác nhìn thấy nữa.
Bởi vì buổi sáng hai người xuất phát có hơi sớm, lúc đến thị trấn có rất nhiều tiệm cũng mới bắt đầu mở cửa.
Lúc đi qua tiệm bánh bao với quầy mì Dư Chu liếc về bên đó một cái hỏi Cẩm Xuyên:
"Có muốn đi ăn chút gì đó không?"
"Chúng ta đưa đồ qua trước đã rồi hẵng quay lại đi ăn."
Sáng sớm mới thức dậy đã phải đi cả quãng đường xa như vậy tất nhiên là Cẩm Xuyên cũng cảm thấy đói rồi, thế nhưng số lá trà trong sọt mà cậu đang đeo càng quan trọng hơn so với việc bản thân bị đói, nên biết rằng đây gần như là toàn bộ tài sản có giá trị của hai người họ rồi đấy.
Lúc hai người tới tiệm sách Thường Ninh thì trưởng quầy Tiền trực tiếp ra tiếp đón,
"Chủ nhân nhà ta nói hôm nay ngươi nhất định sẽ tới, sáng sớm vừa mới tỉnh dậy liền đã đợi ngươi tới đâu."
Dư Chu không ngờ trong mắt người khác hắn lại vội vàng gấp gáp như vậy, có chút ngượng ngùng nói:
"Còn chẳng phải muốn nhanh chóng đem đồ đưa qua đây sao, sau đó thì có thể yên tâm gieo giống trồng trọt vụ mùa rồi."
"Đúng, đúng lắm," trưởng quầy Tiền liên tiếp trả lời hai tiếng, lại nhỏ giọng nói với hắn,
"Chủ nhân nhà chúng ta cũng mong ngươi đến sớm đâu."
Đúng như những gì ông ta đã nói, lúc Dư Chu và Cẩm Xuyên đeo sọt tiến vào thì Ngô Thường Lâm và phu lang của ông ta đều đã đứng bên trong đình viện đợi sẵn.
Hai người vừa mới nối gót trưởng quầy Tiền bước vào liền nghe thấy Ngô Thường Lâm hỏi:
"Đều đã mang qua rồi chứ?"
"Đều ở chỗ này," Dư Chu nói, "Ngài xem thử đi."
Người tới kiểm tra trà là Ngô phu lang, y mở hai cái túi vải ra nhìn qua một lượt, cũng không nói muốn pha trà nếm thử hương vị liền nói với Ngô Thường Lâm:
"Trà mang qua không có vấn đề gì hết, ngươi cân một chút là có thể rồi."
Nói xong liền đi tới trước mặt Cẩm Xuyên vẫn luôn im lặng ở bên cạnh, mỉm cười hỏi:
"Ngươi chính là ca nhi mà hắn luôn nhắc tới đó hả?"
Cẩm Xuyên không hiểu gì hết, ngơ ngác nhìn về phía Dư Chu.
Ngô phu lang thấy dáng vẻ này của cậu liền có chút ngoài ý muốn, có điều ý cười trên mặt càng đậm thêm vài phần,
"Ngươi tên là gì?"
"Cẩm Xuyên."
"Ta tên là Tần Ngọc Thanh," Ngô phu lang nói,
"Đến lúc các ngươi thành thân thì nhớ phải mời ta đến uống rượu mừng đấy nhé."
"Được."
Sau khi Cẩm Xuyên đáp ứng mới đảo mắt lén nhìn Dư Chu một cái, khuôn mặt cũng có hơi đỏ lên.
Ngô Thường Lâm ở bên kia cũng nhanh chóng sai người mang trà đi cân, tổng cộng có hơn năm cân một chút.
Đây là khối lượng Dư Chu cố ý cho thêm vào sau khi trừ đi trọng lượng của hai cái túi vải, nếu như hắn đã là bên bán thì nhiều hơn một chút vẫn tốt hơn so với thiếu.
Ngô Thường Lâm hài lòng gật đầu sai trưởng quầy Tiền đi lấy bạc tới, chính là loại một thỏi năm lượng bạc, tổng công là mười thỏi.
Sau khi hai người tiền trao cháo múc thì Ngô Thường Lâm thản nhiên nói:
"Hai người các ngươi vẫn chưa ăn sáng đúng không, có muốn ở lại cùng ăn không?"
Dư Chu nghe ra ông ta cũng chỉ là khách sáo nói ra lời mời mà thôi, liền trả lời:
"Vừa rồi lúc chúng ta đi qua một tiệm mì thì đã hẹn trước sẽ qua chỗ đó ăn rồi, vậy nên không quấy rầy hai vị thêm nữa."
Sáng sớm đưa hàng qua kiếm được một khoản tiền lớn, sau đó hẹn nhau cùng đi ăn sáng, Dư Chu cảm thấy đây là lưu trình bình thường đến không thể bình thường hơn.
Vậy mà sau khi cáo từ hai phu phu nhà họ Ngô đi ra gần đến cửa thì lỗ tai linh mẫn của hắn liền nghe được Ngô Thường Lâm bên trong phòng dùng giọng ủy khuất nói với phu lang nhà ông ta:
"Ta cũng muốn hẹn ngươi đi ra ngoài ăn cơm."
Mặc dù mới nhận được một khoản tiền lớn nhưng Dư Chu và Cẩm Xuyên cũng không vung tay quá trán mua hết thứ này đến thứ khác, thậm chí ngay cả thịt lợn thường hay mua mỗi khi lên thị trấn hai người cũng không mua về.
Sau khi mỗi người ăn hết một bát mì trong tiệm mì, dưới sự kiên trì nài nỉ của Dư Chu thì hai người mới đi tới tiệm vải mua thêm hai khúc vải, dự tính mua về cho Cẩm Xuyên may thêm hai bộ y phục mới cho chính mình.
Lúc về nhà hai người cũng không dám đi theo đường cái lớn, mà là đi theo đường con từ sau núi vòng ngược trở về.
Trên đường cũng chú ý tránh khỏi những người đang làm trên đồng, cho nên lần đi lên thị trấn này ngay cả nhà Trần thẩm ở cách vách cũng không biết tới chứ đừng nói tới là người dân trong thôn làng.
Có được năm mươi lượng bạc này hai người sẽ không cần phải sầu lo vì chuyện tiền bạc trong khoảng thời gian dài nữa rồi, cho nên những ngày tháng tiếp theo Dư Chu liền an tâm ra đồng gieo trồng mùa vụ với Trần thúc.
Nhà hắn chỉ có hai khối ruộng nước, Dư Chu đổi vài ngày công với Trần thúc liền có thể làm xong nên cũng không để Cẩm Xuyên đi theo xuống đồng. Nhiều nhất cũng chỉ cho cậu ra giúp đỡ ít việc trồng rau ở ruộng cạn mà thôi.
Thế nhưng cũng không cho cậu làm nhiều, nếu Cẩm Xuyên dám giành việc để làm thì Dư Chu liền lấy lí do bàn tay của người chuyên thêu thùa tốt nhất là không nên có vết chai sẹo để ngăn cản.
Có điều gần đây Cẩm Xuyên lại có một sở thích mới, đó chính là đi lên núi tìm đào măng non cùng với Trần thẩm và Tiểu Quyên.
Mỗi ngày đều cõng vài sọt măng lớn về nhà, tự cậu cõng không được liền nhờ Tiểu Quyên về gọi Dư Chu lên núi đón mình.
Hôm nay Dư Chu vừa vùi giống khoai lang xong liền thấy Tiểu Quyên vội vàng chạy qua gọi:
"Dư Chu ca ca, huynh mau đi đón Cẩm Xuyên ca ca đi, hôm nay chúng ta đào được thật là nhiều măng nhé."
"Vẫn ở chỗ cũ hả?" Dư Chu hỏi.
"Vâng ạ,"
Tiểu Quyên nói xong liền chạy xa, "Huynh mau đi nhanh đi, ta còn muốn đi gọi ca của ta nữa."
Dư Chu sợ Cẩm Xuyên đợi lâu nên sau khi rửa tay xong liền nhanh chóng đi theo đường tắt phía sau núi tới.
Kết quả lúc đi đến chỗ cũ lại chỉ thấy Trần thẩm với một người khác ở đây liền hỏi,
"Cẩm Xuyên đâu rồi?"
"Ta bảo cậu ấy về trước rồi," Trần thẩm nói,
"À, sọt đó chính là của nhà ngươi."
Dư Chu nói: "Có muốn ta ở đây đợi Trần Phong cùng với thẩm không?"
"Ở đây vẫn có người đi lại trên đường lớn, nào cần đến ngươi ở đây cùng đợi chứ," Trần thẩm bật cười nói,
"Ngươi cứ về bóc măng trước đi."
Thấy bà nói vậy Dư Chu cũng không khách khí nữa, thầm nghĩ đi nhanh một chút nói không chừng có thể đuổi kịp được Cẩm Xuyên ấy chứ.
Kết quả là bất kể hắn đuổi nhanh hay đuổi chậm đều không đuổi kịp được Cẩm Xuyên.
Khi hắn về đến nhà thì Cẩm Xuyên đã về từ lâu, cậu cũng không ngồi nghỉ ngơi mà vác cuốc ra sân cố sức đào hố.
Dư Chu nghi ngờ hỏi:
"Đệ đang muốn làm cái gì đấy hả?"
"Hôm nay lúc đi đào măng thì ta nhìn thấy một cây đào nhỏ trong núi, vậy nên mới vội đào về nhanh chóng trồng xuống đất."
Lúc Cẩm Xuyên ngẩng đầu lên nói chuyện, ánh chiều tà từ trên đỉnh núi chiếu lên người cậu, làm cho những giọt mồ hôi trên trán cậu đều trở lên lấp lánh phản chiếu ánh sáng, nụ cười ấy lại càng thêm chói lóa.
Giờ khắc này Dư Chu không có cách nào chuyển dời ánh mắt, cảm xúc trong lòng giống như muốn bùng nổ. Thật lâu sau hắn mới vươn tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán cậu,
"Chúng ta thành thân đi."
"Được thôi."
Cẩm Xuyên mỉm cười đồng ý, đôi mắt cậu có chút ẩm ướt, phản chiếu ánh hoàng hôn, tỏa sáng rực rỡ giống như đang phát sáng vậy.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy hồi lâu cũng không nói chuyện, đến khi có một cái đầu ngó qua hàng rào nghi hoặc hỏi:
"Sao còn đứng ở trong sân mà không vào nhà đi, đang nói chuyện gì đó?"
Dư Chu xoay đầu qua, giữ nguyên nụ cười trên môi nói:
"Nói chuyện cưới hỏi, ngươi có muốn nghe không hả?"