Lá chè được sao xong thì bước tiếp theo chính là làm thế nào để bán đi.
Nhìn một hàng chum gốm đặt bên trong phòng Cẩm Xuyên hỏi:
"Chúng ta mang lá trà tới trà lâu hoặc tửu điếm ở thị trấn bán được không?"
"Đợi thêm thời gian nữa."
Đối với chuyện làm thế nào để bán số trà này đi thì Dư Chu cũng đã có suy tính từ lâu.
Hắn và Cẩm Xuyên đều không biết nhiều về thị trấn, trừ một số trà lâu tửu điếm nổi tiếng là cần đến lá trà ra thì một số tiệm tạp hóa hoặc những nhà giàu có tiền chắc cũng sẽ cần mua, có điều đều không có khả năng mua liền một lúc cả mấy cân trà cả, ngoài ra thì chất lượng lá trà mà họ chế biến ra rất cao, nếu như đem bán cho tiệm tạp hóa chắc chắn không bán đúng được với giá trị nên có của nó.
Suy nghĩ hồi lâu hắn mới nói:
"Ngày mai ta lại đi lên thị trấn một chuyến, mang hai quyển thoại bản mấy ngày nay chép xong đưa qua tiệm sách nhân tiện cũng mang theo một ít lá trà nhà chúng ta chế biến đưa qua cho trưởng quầy tiệm sách với chủ nhân nhà họ xem sao."
"Huynh tính..?" Cẩm Xuyên vừa nghe liền hiểu ý định của hắn.
Dư Chu gật đầu khẳng định suy nghĩ của cậu.
Những người có điều kiện tốt mà hắn từng tiếp xúc qua ở thế giới này cũng chỉ có trưởng quầy tiệm vải mà Cẩm Xuyên bán đồ thêu, cùng với chủ nhân của tiệm sách.
Trưởng quầy tiệm vải thì Dư Chu gần như chưa từng nghĩ tới, bởi vì trước đó hắn liếc mắt đã có thể nhận ra mấy thứ như lá trà, ấm trà mà trưởng quầy tiệm vải bày trên lầu hai đều chỉ được dùng tới khi cần đàm phán chuyện làm ăn mà thôi, chứ không phải là một nhân sĩ thực sự thích thưởng thức trà.
Còn chủ nhân của tiệm sách thì lại khác.
Còn một nguyên nhân quan trọng đó là chủ nhân của tiệm sách chính là vị ca nhi mà Dư Chu gặp trước đó, y cũng chính là phu lang của Ngô quản sự mà hắn từng gặp trong khoảng thời gian làm công ở sườn núi Lạc Phong.
Trong nhà có cơ nghiệp là một tiệm sách lớn như vậy mà lại giao cho phu lang quản lý, còn bản thân thì đi làm quản sự ở chỗ khác liền có thể hiểu được cơ nghiệp hoặc thế lực của chủ nhân nhà Ngô Thường Lâm sẽ càng lớn hơn nhiều.
Khi thực lực của bản thân có hạn thì Dư Chu càng thích kết giao với những người thật sự lớn mạnh, ít nhất khả năng người ta vì chút trà này của hắn mà nổi lòng tham hay có ác ý sẽ nhỏ đi vài phần.
Huống hồ những lần tiếp xúc qua lại trong khoảng thời gian này, bất kể là quản sự Ngô hay phu lang của ông ta, thậm chí là trưởng quầy của tiệm sách và hỏa kế đều làm Dư Chu cảm thấy họ làm người thực sự đàng hoàng đứng đắn.
Nếu như Ngô Thường Lâm hoặc phu lang nhà ông ta nguyện ý dắt mối đơn hàng lá trà giúp hắn thì khẳng định sẽ tốt hơn so với chuyện Dư Chu như rắn không đầu vất vả tìm kiếm rồi.
Còn nếu đối phương không đồng ý giúp thì bọn họ cũng không mất cái gì, tặng đi chút trà cũng chỉ tương đương với lời cảm tạ Ngô Thường Lâm đã giới thiệu công việc chép sách này cho hắn trong lúc hắn khó khăn nhất mà thôi.
"Vậy để ta đi làm hai cái khăn tay lớn một chút, đến lúc đó dùng để bọc bên ngoài thứ đựng lá trà lại." Cẩm Xuyên nói.
"Được đấy," Dư Chu gật đầu,
"Hai ngày trước ta có nhờ Trần Phong khắc giùm hai cái ống trúc, chắc hắn cũng khắc xong rồi, để ta đi lấy về, chút nữa đệ dựa theo kích thước của hai cái ống trúc đó mà làm khăn tay."
Ống trúc mà Trần Phong khắc chỉ lớn bằng khoảng bàn tay, nhiều nhất cũng chỉ đựng được một lạng rưỡi lá trà, nhưng ông trúc này lại được điêu khắc khá là tinh tế, ngay cả một người đã nhìn quen với nhiều loại đồ thủ công mỹ nghệ ở thời hiện đại như Dư Chu cũng không khỏi khen tặng thêm hai câu.
Sau khi lấy đồ về hai người nhét đầy trà vào bên trong ống trúc, sau đó Cẩm Xuyên dựa theo kích cỡ lớn nhỏ của ống trúc cắt lấy hai chiếc khăn tay.
Cậu nhanh nhẹn khâu xong đường viền bốn xung quanh cho hai chiếc khăc tay, ngừng một lúc lại dành chút thời gian thêu đóa hoa lan ở một góc của khăn tay, sau đó mới dùng khăn tay bao lấy ống trúc nhỏ, sau khi cẩn thận buộc khăn tay lại thì bông hoa lan cũng vừa vặn nằm ngay trên chóp đỉnh của chiếc ống, nhìn qua không chỉ tinh tế mà còn cực kì thanh lịch.
"Mới đầu ta tính thêu phiến lá trà lên đó," Cẩm Xuyên chỉnh sửa lại các góc của khăn tay để bông hoa lan có thể hoàn toàn lộ ra bên ngoài,
"Sau đó lại nghĩ vẫn là thôi đi."
"Hoa lan nhìn cũng đẹp mà." Dư Chu cũng cảm thấy không cần phải làm đến mức đó.
Sáng sớm ngày hôm sau Dư Chu bỏ hai cuốn thoại bản đã chép xong cùng với số khăn tay và túi thơm mà Cẩm Xuyên bớt chút thời gian vừa thêu xong, lại thêm hai ống trà hôm qua mới chuẩn bị vào bên trong sọt đeo, sắp sửa đồ đạc bắt đầu đi lên thị trấn.
Trước khi ra khỏi nhà cũng không quên hỏi Cẩm Xuyên thêm một lần nữa,
"Đệ thật sự không muốn đi cùng với ta sao?"
"Không muốn đi đường đâu."
Cẩm Xuyên lắc đầu tìm một lý do từ chối.
Mười mấy ngày nay hai người vì số lá trà này mà đã dùng hết số tiền khó khăn lắm mới tích cóp được thì không nói, ngay cả thời gian để chép sách và thêu thùa cũng đều không có. Tổng số khăn tay và túi thơm lần này có thể mang lên thị trấn bán cũng chẳng được mấy cái.
Trước khi tìm được chỗ bán trà cậu vẫn nên thêu thêm chút đồ bán đi lấy tiền để trong nhà thì cậu mới yên tâm được.
Dư Chu thầm thở dài một tiếng, vuốt nhẹ mái tóc Cẩm Xuyên một cái:
"Không cần phải suy nghĩ nhiều như thế, mọi chuyện đều đã có ta rồi, đợi qua thêm một tháng nữa ta viết thoại bản đưa qua cho tiệm sách thì không phải là lại có tiền rồi sao?"
"Ta biết mà."
Cẩm Xuyên ngoan ngoãn gật đầu nhưng vẫn không muốn thay đổi chủ ý của mình.
Lần này Dư Chu lên thị trấn lại rẽ vào tiệm vải trước.
Trưởng quầy thấy hắn thật lâu không tới, số đồ thêu mang qua lại không được bao nhiêu liền nhịn không được truy hỏi:
"Sao lại chỉ có mấy cái thế này?"
"Dạo gần đây việc đồng áng trong nhà có hơi nhiều, không có thời gian rảnh để thêu thùa."
Dư Chu tìm đại một lý do cho qua.
Trưởng quầy hé môi nhưng cũng không truy hỏi thêm nữa, dù sao thì việc đồng áng đầu xuân có liên quan đến sản lượng thu hoạnh của cả một vụ mùa, mặc dù ông cảm thấy những thứ mà Cẩm Xuyên thêu ra đem bán ở chỗ của ông còn kiếm được nhiều hơn so với làm việc nhà nông, nhưng đồng thời ông cũng hiểu rõ thôn dân coi trọng ruộng đất trong nhà như thế nào.
May mắn là trong số đồ thều lần này mang tới có phần lớn đều là những thứ tương đối cao cấp, cũng có thể tạm thời bình ổn mấy người phu nhân cùng tiểu thư nhà quan lại đang giục hàng gấp kia.
Vì vậy ông ta cực kì thoải mái kết toán tiền cho Dư Chu, còn dặn dò đi dặn dò lại hắn lần sau nhất định phải gửi qua nhiều hơn môt chút.
Dư Chu thuận miệng đồng ý nhưng cũng không để ở trong lòng. Theo suy nghĩ của hắn thì Cẩm Xuyên thêu mấy thứ này không chỉ có hại cho mắt, mà ngồi lâu còn ảnh hưởng tới eo lưng và cần cổ nữa, đợi sau khi điều kiện trong nhà tốt lên thì không thể để Cẩm Xuyên tiếp tục thêu trong khoảng thời gian dài nữa.
Tiếp sau đó hắn mới đi tới tiệm sách, sau khi Dư Chu bước chân qua cửa, đang tính nói với hỏa kế chuyện cần tìm trưởng quầy thì vị hỏa kế nghênh đón hắn đã trực tiếp nói:
"Dư tiên sinh à, rốt cuộc thì ngài cũng chịu tới rồi, trưởng quầy nhà chúng ta trông ngóng ngài đã nhiều ngày nay."
"Chờ ta?" Dư Chu nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, mời ngài vào trong."
Hỏa kế vừa nói vừa dẫn Dư Chu đi tới căn phòng nhỏ bên trong,
"Thỉnh ngài ngồi đây đợi một lát, ta đi thông báo với trưởng quầy là ngài đã tới."
Dư Chu có chút mờ mịt đoán không ra chuyện gì, có điều từ biểu cảm hiện tại của hỏa kế thì dường như cũng không phải chuyện xấu.
Hỏa kế rời đi không lâu thì bên ngoài cửa phòng lại có tiếng bước chân truyền tới, lần này là tiếng bước chân của hai người.
Tiếp theo đó chính là trưởng quầy đẩy cửa tiến vào,
"Dư tiên sinh rốt cuộc cũng tới rồi."
"Chào trưởng quầy Tiền, ngài cứ gọi thẳng tên của ta là được rồi."
Dư Chu có chút không quen nói, hỏa kế trong tiệm chỉ vào khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, trong mắt hắn cũng chỉ tính là đứa trẻ mới lớn nên có gọi hắn là tiên sinh thì cũng thôi đi, tuổi tác của trưởng quầy Tiền nhìn cũng phải gần bằng tuổi ông nội hắn, vậy mà cũng gọi hắn là tiên sinh làm Dư Chu có chút không đỡ được.
"Được, vậy thì ta liền không khách khí nữa," trưởng quầy Tiền thoải mái nói,
"Là như này, thực ra thì người tìm ngươi cũng không phải là ta mà là chủ nhân nhà ta."
Dư Chu ngơ người một lúc, hắn đúng là có chút ngạc nhiên, không biết ca nhi kia tìm hắn có chuyện gì?
Trưởng quầy Tiền thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn liền biết hắn hiểu lầm gì đó rồi, ông mỉm cười giải thích:
"Lỗi do ta không nói rõ ràng, người muốn gặp ngươi là vị chủ nhân khác nhà chúng ta, ngươi cũng từng gặp ở sườn núi Lạc Phong rồi đó, chính là vị bảo ngươi đến tiệm sách của chúng ta chép sách kia."
Dư Chu bừng tỉnh ngộ, thì ra là vị quản sự Ngô Thường Lâm ở sườn núi Lạc Phong kia. Nếu là ông ta muốn gặp thì cũng tốt, Dư Chu thầm nghĩ, đúng lúc mình cũng có thể đối mặt nói lời cảm tạ với người ta. Vì vậy hắn liền nói:
"Vậy thì làm phiền ngài dẫn đường rồi."
Trưởng quầy Tiền có chút khó xử nói:
"Chủ nhân nhà ta hiện thời không có ở bên trong tiệm sách, có điều trước đó ngài ấy có dặn dò chúng ta rằng nếu có thấy ngươi đến thì cho người đi thông báo lại với ngài ấy, ngài ấy sẽ lập tức đi qua, cho nên chỉ đành vất vả ngươi ngồi ở đây chờ thêm chút nữa."
"Không sao hết." Dư Chu lắc đầu tỏ ý bản thân không có ý kiến.
Kết quả ngồi đợi hết gần nửa canh giờ, nước trà cũng đã uống hết hai chén thì trưởng quầy Tiền mới đến dẫn Dư Chu đi ra sau hậu viện.
Dư Chu cho rằng sẽ đi tới căn phòng gặp vị ca nhi lần trước, kết quả lại bị trưởng quầy Tiền dẫn vào trong một cái đình hóng mát.
Lúc này vạn vật bên trong vườn như mới được hồi sinh, mặc dù chưa tới mức tím hồng vạn dặm, xanh mướt rực rỡ nhưng cũng đủ làm lòng người thư thái.
Dư Chu vừa bước chân vào bên trong đình thì Ngô Thường Lâm đang ngồi đợi ở đó liền đứng thẳng dậy nói:
"Là Dư Chu phải không? Để ngươi chờ lâu rồi thật có lỗi."
"Dù sao thì ta cũng không có việc quan trọng gì cần làm," Dư Chu khom người đáp lễ,
"Ở đâu thì cũng giống nhau cả thôi."
"Ngồi đi." Ngô Thường Lâm làm động tác mời ngồi về phía mấy chiếc ghế đá ở giữa đình viện.
Dư Chu tháo sọt đeo xuống đặt bên người,
"Chuyện chép sách ngày trước ta còn chưa nói lời cảm tạ trước ân tình của ngài nữa."
"Cũng chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, không đáng để nhắc tới."
Ngô Thường Lâm không quá để ý xua xua tay.
Lại nói chuyện thêm vài câu, nhưng ông ta vẫn không nhắc tới chuyện muốn tìm Dư Chu tới đây làm cái gì.
Dư Chu trầm tư suy nghĩ một lúc, lại quan sát vẻ mặt Ngô Thường Lâm hồi lâu liền hỏi thẳng:
"Không biết lần này ngài tìm ta tới đây là có chuyện gì?"
Ngô Thường Lâm ngừng một chút rồi mới nói:
"Ta đã xem qua cuốn thoại bản mà ngươi đã viết, phu lang nhà ta rất thích đọc nó."
Dư Chu đơ người một lúc mới kịp phản ứng lại, chắc là cuốn thoại bản có nhân vật chính là ca nhi kia, vậy nên hắn khiêm tốn nói:
"Tác phẩm vụng về của ta được lệnh phu lang yêu thích đúng là vinh hạnh."
"Ngươi viết rất hay," không biết Ngô Thường Lâm nhớ tới điều gì, ánh mắt dần trở lên xa xăm,
"Nếu không phải nhìn thấy được cuốn thoại bản của ngươi ở trong nhà, ta vậy mà không biết rằng phu lang nhà ta cho rằng ta..."
Nói tới đây ông ta cười tự giễu một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục nói thêm nữa.
Dư Chu im lặng, không đón lời lại càng không hỏi nhiều.
Mỗi người đều có câu chuyện thuộc về riêng mình.
Đợi một lúc lâu sau Ngô Thường Lâm mới nói tiếp:
"Thực ra thì lần này người muốn gặp ngươi là phu lang nhà ta, có điều hiện giờ y có chút chuyện nên phải đợi thêm một lúc nữa mới có thể tới được."
"Vậy thì ta đợi là được rồi." Dư Chu mỉm cười, lòng coi như hiểu rõ, thì ra là biết phu lang nhà mình thích thoại bản hắn viết, lại còn muốn gặp hắn nữa nên không yên tâm qua đây canh chừng nha.
Không đúng, nên nói là cố ý nhân lúc phu lang còn đang bận rộn chạy qua đây xem xét hắn trước.
Trong thời gian chờ đợi Ngô Thường Lâm không nói chuyện, Dư Chu liền trực tiếp lấy trà đã chuẩn bị từ trước ra đưa tới trước mặt Ngô Thường Lâm:
"Trước đây ngài giúp đỡ ta mà ta vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp để nói lời cảm tạ, hôm nay trước khi lên trấn tiểu tử có đặc biệt chuẩn bị một chút lá trà, vốn định nhờ trưởng quầy Tiền đưa tới cho ngài, lúc này vừa hay liền không cần làm phiền tới ông ấy nữa."
"Lá trà?"
Ngô Thường Lâm nhướn mày.
Dư Chu gật đầu,
"Là do ta tự mình sao, hương vị cũng khá tốt."
Ngô Thường Lâm ngạc nhiên nói:
"Ngươi vậy mà còn biết sao trà hả?"
"Từng may mắn được người khác truyền thụ một chút kinh nghiệm cho."
Dư Chu nói.
Ngô Thường Lâm nhìn Dư Chu một lúc, thấy hắn không giống như đang nói dối liền không truy hỏi thêm nữa, chỉ nói:
"Nếu ngươi đã nói như vậy thì đợi chút nữa phải cho phu lang nhà ta nếm thử mới được, y rất thích uống trà."
Ông vừa nói xong thì bên ngoài đình viện có người hỏi:
"Muốn cho ta nếm thử cái gì thế?"
Ngô Thường Lâm đứng dậy đi tới đón người:
"Ngươi bận xong rồi hả?"
Dư Chu cũng đứng dậy theo, hành lễ về phía người đang đi tới, đợi đến khi ngẩng đầu lên nhìn rõ diện mạo của người ca nhi nọ thì không khỏi có chút ngạc nhiên.
Mới chỉ có mười mấy ngày không gặp mà nét u sầu trên mắt mày của người nọ dường như đã tiêu tán hết không nói, trông dáng vẻ cũng đã rạng rỡ lạ thường.
Nghĩ tới dáng vẻ Ngô Thường Lâm nói lời nửa chừng vừa rồi thì đúng là đã giải quyết được sự hiểu lầm giữa đôi phu phu này thực.
Ngô Thường Lâm nói:
"Dư Chu mang một ít lá trà qua đây, nói là tặng cho hai chúng ta nếm thử."
"Vậy sao?" Ngô phu lang đưa ra ý kiến nói,
"Vậy thì kêu người mang đi pha vài chén đem qua đây nếm thử luôn đi."
Dư Chu nghĩ một chút mới nói:
"Nếu hai vị không chê thì có thể kêu người mang nước và trà cụ qua đây, tự tay ta pha trà mời hai vị nếm thử."