Hôm nay Cẩm Xuyên cũng từ chối đề nghị cùng đi lên trấn trên với Dư Chu giống như lần trước, một mình cậu ở lại trong nhà tiếp tục thêu thùa các thứ.
Mấy chiếc túi thơm giống với lần vừa rồi mang đi bán, một ngày cậu có thể dễ dàng thêu xong một cái, thời gian thêu một chiếc khăn tay lại càng ngắn.
Nếu có thể tiếp tục bán với mức giá hai mươi văn tiền một chiếc hà bao và mười năm văn tiền một chiếc khăn tay thì sau khi trừ đi tiền mua vải với tiền chỉ thêu, một ngày cậu có thể kiếm được khoảng hai mươi văn tiền, một tháng cũng có thể tích cóp được khoảng sáu trăm văn tiền rồi.
Mặc dù Dư Chu không chịu nhận lấy số tiền bán đồ thêu này của cậu, nhưng nếu kiếm được thêm càng nhiều tiền liền cũng có thể cất giữ để dùng trong những lúc khẩn cấp.
Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay Dư Chu đang buồn rầu vì vấn đề tiền bạc nhưng vẫn cố gắng giấu kĩ không muốn để cậu thấy được bộ dáng đó của hắn, Cẩm Xuyên cảm thấy đau lòng không thôi, nhưng đồng thời cũng không khỏi cảm thấy thực ngọt ngào.
Động tác trên tay vẫn không ngừng, thế nhưng khóe miệng lại không kìm được chậm rãi nhếch lên bởi vì những suy nghĩ này.
Kết quả khi làm hai việc cùng một lúc chính là có người từ ngoài sân đẩy cửa tiến vào, một tiếng 'cạch' thật khẽ vang lên làm cậu giật bắn cả người, sợ tới mức kim thêu suýt chút nữa là đâm vào đầu ngón tay.
Cậu theo bản năng nghĩ là Trần đại nương hoặc là Trần thẩm tới nhà, ngẩng đầu kêu một tiếng: "Trần..."
Kết quả mới thốt ra được chữ đầu tiên liền thấy rõ người tiến vào là ai, cậu lập tức đè xuống nụ cười trên môi, sửa lời nói:
"Vị thẩm tử này, ngài... có chuyện gì sao?"
"Ta là Quế thẩm này, ngươi có còn nhớ không, buổi chiều hôm trước ngươi đi hái rau dại cùng với Dư Chu thì chúng ta từng gặp mặt một lần ở ngoài cửa đó."
Quế thẩm híp mắt cười nói.
Có lẽ bà ta nghĩ rằng mình làm vậy là đang thể hiện sự thân thiện, lại không biết rằng rơi vào trong mắt người khác lại chính là hình mẫu cho vẻ mặt gian giảo.
Người mà Cẩm Xuyên đã từng gặp qua một lần chỉ cần không phải cách đến ba, năm năm mới gặp lại một lần thì phần lớn cậu đều có thể nhớ kĩ, huống chi cái người Quế thẩm này còn không phải dạng người bình thường, mới chỉ ngẫu nhiên đụng phải một lần mà Trần Phong đã gấp gáp dặn dò cậu cùng với Dư Chu lần sau mà có gặp phải thì tận lực tránh đi.
Hơn nữa mấy ngày trước cậu còn nghe Trần thẩm từng nói, lần Dư Chu từ trên trấn trên về hôm đó cũng gặp phải Quế thẩm, vừa gặp mặt Quế thẩm này liền chạy tới lục lọi đồ vật bên trong sọt đeo của Dư Chu, cực kì bất lịch sự.
Mặc dù Dư Chu lấy cớ dùng cỏ ngứa dọa thẩm ta một trận, còn làm cho thẩm ta cảm thấy ngứa ngáy toàn thân gần hai ngày trời.
Nhưng nói không chừng hiện tại vừa mới hiểu rõ chuyện bản thân bị lừa, hoặc có lẽ không hiểu ra nhưng vẫn muốn tìm Dư Chu báo thù cũng nên.
Cẩm Xuyên nhíu mày, không giấu vết đem kim chỉ thêu trong tay cất kín vào trong giỏ, đứng dậy nói:
"Thẩm đến tìm Dư Chu sao? Huynh ấy mới đi ra ngoài có chút việc rồi."
Cậu không dám nói rằng Dư Chu đi lên thị trấn, thị trấn cách nhà quá xa, cả đi cả về ít nhất cũng phải mất tới hơn một canh giờ, thời gian lâu như vậy nếu như Quế thẩm này muốn làm chút chuyện quá phận nào thì cậu nhất định không thể ngăn nổi bà ta.
Chỉ có thể khiến cho bà ta cảm thấy rằng Dư Chu có thể quay về bất cứ lúc nào.
Nào ngờ Quế thẩm này chỉ 'he he' cười một tiếng, không đợi người khác mời liền tự ý tiến vào bên trong nói,
"Ta tới là để tìm ngươi chứ không phải tìm Dư Chu."
Cẩm Xuyên sợ bà ta tiến thêm bước nữa là có thể tiến vào trong gian nhà chính rồi, vội vàng đẩy giỏ kim thêu vào một góc khuất trong phòng, tự mình bước ra bên ngoài, mặt không biểu cảm chặn đứng bà ta ở giữa sân,
"Thẩm là muốn tìm ta sao?"
"Đúng vậy, là tới tìm ngươi,"
Mặc dù bà ta bị Cẩm Xuyên ngăn lại, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào trong giỏ kim chỉ được đặt ở trước cửa phòng, vươn đầu ra nói,
"Vừa rồi ngươi đang thêu thùa phải không?"
"Không phải, đang may đôi tất mà thôi."
Cẩm Xuyên nói.
Quế thẩm thử lách qua vài lần đều bị Cẩm Xuyên chặn đứng ở bên ngoài không cách nào tiến vào bên trong, biết dù có thử thêm cũng vô ích liền thay đổi chủ kiến, thở dài một tiếng nói:
"Dư Chu đúng là may mắn mà, cô nương bên kia vịnh núi vừa mới từ hôn nó liền nhặt được ngươi về nhà, bộ dáng ngươi vừa dễ nhìn lại vừa biết thêu thùa may vá, chậc chậc, sao lại được hời cho tiểu tử kia cơ chứ."
Cẩm Xuyên có thể đại khái đoán được mục đích người này tới tìm mình, lạnh nhạt nói:
"Huynh ấy rất tốt."
"Ngoài chuyện vừa nghèo lại vừa lười ra thì đúng là rất tốt, biết thương người trong lòng,"
Quế thẩm nói,
"Ngươi biết cái cô nương bên kia vịnh núi không, trước đây Dư Chu từng có hôn ước với nàng ta, có được thứ gì tốt đều không ăn không dùng để dành mang qua tặng cho cô nương người ta, náo loạn đòi đi đọc sách biết chữ cũng là vì cô nương đó, nói rằng một ngày nào đó muốn để nàng ta trở thành nương tử của tú tài."
Chuyện cô nương kia từ hôn Cẩm Xuyên cũng biết tới, có điều cậu không hề biết thì ra Dư Chu từng vì nàng ta mà làm nhiều chuyện như vậy.
Vậy dáng vẻ thoải mái khi trả hôn thư về khi đó là bởi vì rơi xuống nước quên đi một vài việc, hay là bởi vì muốn thành toàn cho cô nương người ta đây?
Cẩm Xuyên cảm thấy trái tim mình đau đớn như bị kim châm, đau nhói, cậu không dám nghĩ sâu hơn nữa, ngón tay vô thức co quắp lại bên hông, lại từ từ thả lỏng ra.
Quế thẩm đắc ý cong khóe miệng, thầm nghĩ cách của Cầm nương đúng là có hiệu quả, tiếp tục nói:
"Còn có lần rơi xuống nước kia nữa, nghe nói là do sơ ý lên mới ngã xuống hồ nước, thế nhưng người trong thôn ai mà chẳng biết nó là vì bị cô nương bên kia vịnh núi từ hôn lên mới nghĩ quẩn đi tìm tới cái chết cơ chứ."
Cẩm Xuyên chỉ cảm thấy 'ầm' một tiếng, đầu óc cậu nhất thời trống rỗng một mảng.
Dù biết rõ cái người Quế thẩm này rất có thể chỉ là ăn nói lung tung, đang bày trò gây xích mích với quan hệ giữa cậu và Dư Chu mà thôi. Mà dù điều đó có là thật đi chăng nữa, vậy cũng đã là chuyện của quá khứ, không nên để trong lòng.
Nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy đau đớn khó chịu, hít sâu một hơi nói:
"Ta nói chứ, một ca nhi giống như ngươi muốn tìm hán tử như thế nào mà chẳng tìm được, hà tất đi theo một hán tử lười biếng như Dư Chu kia cơ chứ?"
Thì ra mục đích là đây, Cẩm Xuyên có chút thả lỏng, mím môi không nói gì.
Quế thẩm nói tiếp:
"Thẩm là muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi nghĩ mà xem, lúc ngươi tới cái nhà này có phải ngay cả cơm cũng không có mà ăn, rất nhiều đồ ăn đều là do nhà họ Trần cách vách đem cho đúng không? Còn về Dư Chu, có phải ngoài chuyện mang ngươi đi hái rau dại ra thì không biết làm cái gì cả."
Nói xong liếc Cẩm Xuyên một cái mới tiếp tục,
"Tiền ngày hôm trước nó đi thị trấn mua đồ cũng là ngươi đưa cho đúng chứ?"
Cẩm Xuyên thản nhiên nói:
"Không phải, đó là tiền của huynh ấy cả."
"Ngươi nói đùa với thẩm đấy hả? Trên người nó mà cũng có tiền á?"
Quế thẩm tiến lên phía trước một bước, trong mắt đầy tính toán,
"Thẩm giới thiệu mối hôn sự khác cho ngươi có chịu không? Hán tử kia là cháu trai ruột bên đằng ngoại nhà thẩm, xếp hàng thứ hai trong nhà, nhà có ruộng có đất không nói, nó cũng thuộc dạng thông minh lanh lợi hiếm có."
"Thẩm nói lung tung gì đấy."
Cẩm Xuyên vừa nói vừa lui về phía sau một bước.
"Sao có thể coi là nói lung tung được, đây cũng đều là muốn tốt cho ngươi mà...."
"E hèm."
Quế thẩm còn chưa nói xong liền nghe thấy tiếng ho khan từ bên sân nhà Trần gia xuyên qua hàng rào tre truyền tới.
Tiếp đó Trần đại nương đứng ngay bên cạnh hàng rào bên kia nói vọng lại:
"Tức phụ nhà Dư Quế này ngươi đang nói cái gì đấy? Phá hoại nhân duyên của người khác kiếp sau phải đầu thai làm súc sinh đấy có biết không."
"Ta sao có thể tính là phá hoại nhân duyện của người khác, rõ ràng là ta đang mai mối bắc cầu cho một mối nhân duyên tốt đẹp đấy chứ,"
Quế thẩm hình như có hơi sợ Trần đại nương, lẩm bẩm thêm vài câu liền nhìn Cẩm Xuyên nói,
"Ta có việc đi trước, ngươi nhớ suy nghĩ kỹ những lời ta vừa nói nhé."
Bà ta rời đi không bao lâu thì Tiểu Quyên đỡ Trần đại nương từ ngoài cổng tiến vào.
Cẩm Xuyên vội vàng bê một chiếc ghế đẩu trong phòng ra, đặt xuống trước cửa gian nhà chính.
Sau khi Trần đại nương ngồi xuống, vỗ nhẹ bả vai Cẩm Xuyên nói:
"Ngươi đừng nghe nàng nói linh tinh, mặc dù trước đây chu tiểu tử đúng là có chút lười biếng, nhưng mấy ngày gần đây nó chăm chỉ ra sao, đối xử với ngươi như thế nào ngươi đều có thể tự mình thấy rõ."
"Ta hiểu, cũng sẽ không nghe thẩm ta nói linh tinh đâu."
Cẩm Xuyên gật đầu, ngoan ngoãn vâng lời.
Trong lòng lại không khỏi buồn tủi, Trần đại nương không đề cập đến chuyện của cô nương kia, cho nên... mặc dù Quế thẩm nói có hơi phóng đại, thế nhưng những chuyện đó đều đã từng xảy ra đúng không?
Lại nói Dư Chu bên này, vừa tới thị trấn hắn liền đi thẳng tới tiệm sách Thường Ninh.
Lần này tốc độ hỏa kế lấy thoại bản đi kiểm tra lại càng nhanh, không bao lâu liền cầm một trăm hai mươi văn tiền đưa qua cho hắn.
Dư Chu nhận tiền cất kĩ xong cũng không vội hỏi hỏa kế lấy sách trắng mà hỏi:
"Tiệm sách của các ngươi nếu có thể sao chép thoại bản vậy không biết có thu nhận thoại bản mới không?"
Hỏa kế nhìn Dư Chu một cái, tiếp đó mới nhỏ giọng nói:
"Chúng ta vào bên trong nói chuyện."
Dư Chu nghi hoặc gật đầu, đi theo vào bên trong.
Sau khi hai người đi vào một căn phòng nhỏ bên trong ngồi xuống thì hỏa kế mới nhắc nhở nói:
"Trong mắt người đọc sách thời nay viết thoại bản là một việc rất đáng bị khinh bỉ, sau này tiên sinh không nên nói chuyện này trước mặt người khác, kẻo không sau này muốn tham gia khoa cử sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của tiên sinh."
Dư Chu:......
Hắn có chút sững sờ, chỉ là viết một cuốn thoại bản mà thôi, vậy mà cũng bị người khinh thường sao, thế nhưng không phải những quyển thoại bản này đều được bán cho mấy kẻ đọc sách kia sao?
Hỏa kế giống như nhìn thấu biểu cảm của hắn, giơ hai tay ra trước nhún nhún vai tỏ ý không cách nào hiểu được.
Tiếp đó cậu ta rót cho Dư Chu một tách trà,
"Ý tiên sinh là muốn bắt đầu viết thoại bản, hay là đã viết xong hiện tại muốn bán cho tiệm sách của chúng ta?"
"Muốn bắt đầu viết." Dư Chu nói.
Hỏa kế:
"Tiệm sách của chúng ta đúng là có thu nhận thoại bản, có điều cần đợi trưởng quầy về đọc qua rồi ngài ấy mới quyết định là có nhận hay không, cùng với giá cả như thế nào."
"Ta đã hiểu."
Dư Chu gật đầu đáp, chẳng phải chính là xem bản thảo trước hay sao, hắn bày tỏ có thể hiểu được.
Hỏa kế hỏi:
"Vậy tiên sịnh định..."
Dư Chu nói:
"Ta mua thếp giấy trước, mấy ngày nay khả năng sẽ có mưa, thoại bản chép xong cũng không nhất định có thể lập tức mang lên trấn, nếu có thời gian ta có thể ở nhà thử viết xem sao."
"Vậy được, tiên sinh là do chủ nhân nhà ta giới thiệu, chỉ cần thoại bản có thể chấp nhận thì trưởng quầy chắc chắn sẽ không từ chối ngài,"
Hỏa kế cười nói,
"Có điều lần này ta đề nghị tiên sinh có thể lấy quyển thoại bản còn lại về chép, coi như tham khảo xem người khác viết như thế nào."
Dư Chu gật đầu đồng ý.
Hai người lại đi ra bên ngoài cửa tiệm, hỏa kế lấy hai trang giấy đưa cho Dư Chu,
"Tạm thời tiên sinh không nên sử dụng loại giấy quá tốt, ta thấy ngài có thể lựa chọn một trong hai loại giấy là giấy bản hoặc giấy thô để dùng trước."
Dư Chu sờ qua hai trang giấy một chút, giấy thô chính là loại giấy được đóng thành những cuốn sách trắng hắn vẫn thường dùng để chép thoại bản kia, chất lượng cũng tốt hơn một chút.
Chất lượng của giấy bản kém hơn chút nhưng nếu dùng để viết mấy thứ linh tinh thì cũng coi như đủ dùng.
Nghĩ vậy liền hỏi:
"Hai loại này giá cả như thế nào?"
Hỏa kế nói:
"Giấy bản ba mươi tư văn tiền một thếp, giấy thô năm mươi hai văn tiền một thếp."
"Vậy thì lấy giấy bản đi."
Dư Chu nói.
"Xong ngay."
Hỏa kế nói xong liền nhanh nhẹn đóng gói một thếp giấy lại, lại đem cuốn thoại bản Dư Chu cần mang về với hai cuốn sách trắng cũng đóng gói thật tốt đưa qua.
Dư Chu trả tiền rời khỏi tiệm sách, lại đi tới tiệm vải một chuyến.
Lần này chủ tiệm vừa thấy hắn bươc chân qua ngưỡng cửa liền tươi cười tiến lên nói:
"Cuối cùng thì ngươi cũng tới rồi, lần này khăn tay với hà bao mỗi loại có bao nhiêu cái?"
Dư Chu thấy vẻ mặt này của ông ta liền biết số đồ vật lần trước nhất định là bán rất chạy, cho nên cũng không vội lấy đồ vật trong sọt đeo ra, chỉ mỉm cười nói:
"Đồ lần trước đều bán hết rồi sao?"
"Đúng là bán rất chạy, chỉ là có hơi ít."
Chủ tiệm cười híp mắt.
Dư Chu nói:
"Chỉ có một mình cậu ấy thêu, như vậy đã tính là nhiều rồi."
Chủ tiệm có hơi thất vọng,
"Để cho ta xem mấy thứ lần này trước đã."
Dư Chu "ừ" một tiếng, lấy hai cái hà bao cùng ba chiếc khăn tay Cẩm Xuyên thêu trong hai ngày nay ra.
Chủ tiệm sau khi xem qua một lượt mới hài lòng gật đầu, thấy Dư Chu lại muốn nói gì đó liền vội vàng giơ tay ngắt lời hắn,
"Dừng, ta biết ngươi muốn nói cái gì, mấy cái này ta gom lại dùng một trăm văn tiền mua hết ngươi thấy có được không?"
Dư Chu nhịn không được bật cười thành tiếng,
"Được."
"Ài, đáng tiếc là ngươi không làm buôn bán, nếu không đến chỗ ta làm hỏa kế cũng được, đúng lúc ta đang cần thuê một hỏa kế đây."
Chủ tiệm nói tiếp.
"Cám ơn ý tốt của ngài, vẫn là thôi đi."
Dư Chu lắc đầu từ chối.
Chủ tiệm cũng chỉ tùy ý nói vậy, thấy Dư Chu từ chối ông cũng không quá để trong lòng.
Sau khi hai người giao dịch xong, Dư Chu nghĩ đến trong nhà vẫn còn gạo thế nhưng dầu ăn cùng muối đã sắp hết rồi, vậy nên lại đi mua thêm hai lạng rưỡi muối cùng một cân thịt mỡ về.
Hắn vội vàng đi về nhà, cả đoạn đường đi không ngừng nghỉ, sau khi tiến vào trong thôn liền chạy thẳng về nhà.
Lúc đi qua Trần gia ở cách vách lại bị Tiểu Quyên từ trong sân xoạt một tiếng chạy ra ngoài gọi lại:
"Dư Chu ca ca, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Dư Chu liếc nhìn cô nương nhỏ này một cái, lại nhìn vào trong sân nhà không thấy có người lớn ở đây liền chỉ đứng im trước cổng, ngồi xổm xuống để bản thân ngang bằng với tiểu cô nương,
"Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta hả?"
Tiểu Quyên nói:
"Hôm nay sau khi ngươi đi lên thị trấn thì Quế thẩm có tới nhà ngươi, ta nghe thấy thẩm ấy nói muốn làm mai cho Cẩm Xuyên ca ca."
Dư Chu:!!!
"Thẩm ấy còn nói chuyện gì khác không?"
Tiểu Quyên nói:
"Đoạn đầu ta không có nghe thấy, mới nghe thấy một chút ấy ta liền chạy vào trong phòng gọi bà nội đến."