Hạ thị gấp gáp chạy tới cửa Tạ phủ thì lại bị hai gia đinh canh cửa giữ lại: “Chưa được phu nhân cho phép, di nương trong hậu viện không được phép ra phủ.”
Hạ thị biết Tạ phủ có quy định này nhưng lại không ngờ bản thân cũng có ngày bị quy củ này trói buộc.
Nhớ lúc nàng ta còn là Hạ ma ma, là hạ nhân bên cạnh đại nhân, lại được đại nhân vô cùng tín nhiệm, toàn phủ trên dưới ai mà dám không cho nàng ta mặt mũi.
Khi đó, nàng ta muốn tới chỗ nào trong Tạ phủ thì tới, muốn ra phủ lúc nào cũng không ai ngăn cản, ai nấy đều gọi nàng ta một tiếng Hạ ma ma, không người nào dám tỏ thái độ trước mặt nàng ta.
Lúc này nàng ta từ hạ nhân biến thành nửa chủ tử, nhưng thân phận lại chẳng thể so được với lúc làm nô tỳ.
Trước kia có thể dựa vào đại nhân, nàng ta ở trong phủ như cá gặp nước.
Bây giờ đại nhân đã mất kiên nhẫn với nàng ta, nàng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, trước tiên phải kiếm được một ít bạc, khiến đám nha hoàn bà tử đó cam tâm tình nguyện làm việc cho nàng ta mới được.
Nghĩ vậy, Hạ thị lại tới Sanh Cư.
Thính Sương vào bẩm báo rồi đưa Hạ thị vào thiên thính.
Vân Sơ buông sổ sách, mở miệng nói: “Hạ di nương muốn ra phủ làm gì, theo ta biết ngươi là người Ký Châu, nhà mẹ đẻ hẳn cũng ở Ký Châu nhỉ, nếu muốn mua gì thì trong phủ còn có gia đinh và bà tử, dặn dò bọn họ một tiếng là được.”
Hạ thị cúi đầu nói: “Thiếp thân có gửi một ít bạc ở tiền trang, bây giờ muốn đi rút ra, thiếp thân không yên tâm giao chuyện này cho người khác.”
“Chuyện tiền nong quả là không qua loa được.” Vân Sơ gật đầu: “Nhưng một nữ tử như ngươi ra phủ vẫn có chút không an toàn, ta phái một xa phu đi theo ngươi.”
Hạ thị vội vàng nói lời cảm tạ.
Xe ngựa chạy đến một khu phố sầm uất, dừng trước cửa tiền trang, Hạ thị bảo xa phu đứng chờ ở đó, nàng ta vào tiền trang dạo một vòng rồi chuồn ra ngõ nhỏ cạnh đó.
Trong ngõ nhỏ này có một tiểu viện tử thuộc sở hữu của nàng ta, lúc nàng ta theo Tạ Cảnh Ngọc tới kinh thành, tạm thời không vào được Tạ phủ nên đã cùng ba hài tử ở đây vài năm, Hạ Húc bị đuổi khỏi Tạ phủ, hẳn sẽ tìm về đây.
Nàng ta tới cửa viện tử, lấy chìa khóa mở cửa nhưng mở thế nào cũng không được.
Một đại nương nhà bên từng quen biết nàng ta lên tiếng nói: “Hạ nương tử, mấy năm rồi không gặp ngươi, sau khi ngươi bán viện tử này đi, ta còn tưởng chúng ta sẽ không gặp lại nữa.”
Hạ thị cả kinh: “Ta không có bán viện tử này.”
“Nửa năm trước ca ca đưa người của nha phòng tới đây, bán viện tử này với giá một ngàn hai trăm lượng bạc.” Đại nương lắc đầu nói: “Lúc ấy ta còn muốn đi báo với ngươi một tiếng, nhưng lại không biết ngươi đang ở đâu, nửa tháng trước ta còn gặp ca ca ngươi trên phố, hắn ta xưng huynh gọi đệ với đám mê cờ bạc, Hạ nương tử ngươi phải chú tâm một chút nha.”
Ngực Hạ thị đột nhiên nặng trĩu.
Tòa nhà này lại bị tên ca ca khốn nạn của nàng ta bán rẻ.
Lúc trước đã tiêu hết một ngàn tám trăm lượng để mua tòa nhà này, bây giờ đất đai ở kinh thành rất đắt, nói thế nào thì cũng phải bán được ba ngàn lượng, hắn ta lại dám bán phân nửa giá như vậy.
Lúc còn ở Ký Châu, ngày nào hắn ta cũng bài bạc, nàng ta tốn rất nhiều công phu mới khiến hắn ta sửa đổi, hắn ta đã đồng ý sau khi tới kinh thành sẽ không bước chân vào sòng bạc nữa, nàng ta vẫn luôn cho rằng hắn ta nói được làm được, thật không ngờ hắn ta lại bán mất tòa nhà này. Hai ngàn lượng bạc trên tay hắn ta, không cần nghĩ cũng biết là hết sạch rồi.
Hạ thị miễn cưỡng tươi cười trò chuyện với đại nương kia vài câu rồi chạy đến sòng bạc của kinh thành.
Vừa tới cửa thì nhìn thấy một nam nhân bị người ta tay đấm chân đá, chỉ có thể ôm đầu điên cuồng xin tha.
“Nhìn thấy không, đây là kết cục của kẻ thiếu nợ sòng bạc bọn ta!” Một tên lực lưỡng xách nam nhân đang nằm dưới đất lên, hung hăng vung quyền: “Chỉ có một chút lãi như vậy, nếu ba ngày sau mà không trả bạc thì để ngón tay lại đây!”
Người vây xem xung quanh hoảng sợ lui về phía sau.
Hạ thị kinh hãi kêu lên, vọt qua đó: “Các ngươi buông hắn ra!”
Tráng hán lạnh lùng nhìn Hạ thị: “Ngươi là gì của hắn, ngươi giúp hắn trả hết bạc thì bọn ta sẽ thả hắn!”
Hạ Húc như thấy được cọng rơm cứu mạng, lớn tiếng nói: “Ta thiếu bọn họ hai lượng bạc, cả vốn lẫn lời là hai mươi lượng, muội mau giúp ta đi!”
Hạ thị hít hà một hơi.
Mượn hai lượng, tính cả lãi là hai mươi lượng, đây không phải ăn cướp thì là gì?
Đừng nói là hai mươi lượng, trên người nàng ta đến cả hai mươi văn cũng không có.
“Không phải trên người muội còn trang sức sao, mau lấy ra, nếu không ta sẽ bị đánh chết đó!”
Hạ Húc vừa dứt lời, đám tráng hán bên cạnh lập tức ra tay, chỉ một lúc sau, mặt hắn ta đã sưng như màn thầu.
Nói thế nào cũng là thân ca ca, Hạ thị không thể nhẫn tâm nhìn huynh trưởng bị người ta ẩu đả như vậy, nàng ta vội vàng nói: “Rồi rồi rồi, ta trả thay cho hắn.”
Nàng ta tháo hai chiếc vòng trên tay, trâm trên đầu và một chiếc nhẫn đưa qua đó.
Tráng hán nhận mấy món đồ rồi lắc lắc: “Xem như ngươi thức thời, trả đủ rồi, mau cút!”
“Điều kiện để ta đưa huynh tới kinh thành là huynh không được dính tới bài bạc nữa, nhưng tại sao bây giờ huynh lại thua trắng tay như vậy, huynh khiến ta thất vọng như vậy sao?” Hạ thị thật hận không thể bóp c.h.ế.t hắn ta: “Bây giờ huynh cút về Ký Châu đi, đừng ở đây gây họa cho ta!”
Hạ Húc cười lạnh một tiếng: “Muội thành di nương Tạ gia rồi nên không để ca ca ta đây vào mắt nữa đúng không, mau đưa bạc cho ta, ta phải gỡ vốn.”
Hai mắt Hạ thị tối sầm, suýt nữa thì té xỉu.
Viện tử của nàng ta bị bán, hai ngàn lượng bạc không còn, trang sức trên người cũng mất, át chủ bài của nàng ta đều bị tiêu diệt sạch sẽ, nàng ta còn chưa nói gì mà tên khốn này còn dám cắn ngược!
“Ta chỉ còn thừa mấy văn tiền, cho huynh, cho huynh hết!” Hạ thị ném mấy văn tiền xuống đất: “Coi như ta không có người ca ca này!”