Lời này giống như một chậu nước lạnh đổ lên đầu Công bộ Thượng thư, nhiệt huyết của ông ấy lập tức trở thành hầm băng.
Hộ bộ Thượng thư đứng lên: “Ta còn có việc, cáo từ trước.”
Ông ta lập tức tới phủ Nhiếp Chính Vương.
Vương phủ có rất nhiều phụ tá, đều là người được Sở Thụy mời chào, ngày nào ông ta cũng tới đàm luận một ít chính sự với những người này, cũng tiếp thu được một số thứ hữu dụng.
Thấy Hộ bộ Thượng thư tới, Sở Thụy bảo đám người này lui ra
“Chu đại nhân, ngồi.” Sở Thụy khiêm tốn: “Chu đại nhân gần đây gom góp quân lương, cực nhọc rồi.”
“Không nhọc, đây đều là bổn phận của thần.” Hộ bộ Thượng thư Chu đại nhân mở miệng nói: “Chuyện Vương gia và Thái Hậu tranh chấp đã bị đại thần trong triều loan tin, phỏng chừng là Thái Hậu cố ý truyền tin tức ra ngoài, để đám người thuộc phái trung lập mau chóng đưa ra lựa chọn.”
Sở Thụy cười lạnh: “Nếu nàng đã ra chiêu thì ta cũng không cần phải thủ hạ lưu tình.”
Chu đại nhân thẳng lưng: “Vương gia, mời dặn dò.”
“Truyền tin tức ra ngoài, nói Thái Hậu một dồn lực tấn công Đông Lăng nhưng lương thảo và quân lương không đủ, vì thế mà đang có ý định tăng thuế má.” Sở Thụy uống ngụm trà, tiếp tục nói: “Trước buổi chầu sáng mai, bổn vương muốn thấy tin tức này truyền khắp các ngõ nhỏ trong kinh thành.”
Chu đại nhân đứng lên, chắp tay nói: “Vâng, thần lập tức đi làm.”
Chạng vạng cùng ngày, tin tức đã truyền khắp kinh thành.
“Các ngươi nghe nói chưa, Thái Hậu chủ trương tấn công Đông Lăng!”
“Nếu không phải Đông Lăng hại c.h.ế.t Thái Tử Đại Tấn chúng ta thì làm sao Đại Tấn lại phải để cho một tiểu hài tử lên làm hoàng đế chứ, Đông Lăng đáng chết, hành động này của Thái Hậu thể hiện tâm ý của thần dân Đại Tấn, ta ủng hộ!”
“Ta cũng ủng hộ!”
“Ha hả, các ngươi nghĩ cũng quá nông cạn rồi, đánh giặc nghĩa là gì chứ, nghĩ là cần bạc, rất nhiều rất nhiều bạc, số bạc đó từ đâu mà ra?”
“Hoàng Hậu Hoàng Thượng băng hà, các ngươi có biết quốc khố đã tiêu tốn bao nhiêu bạc không, hiện tại Đại Tấn ta căn bản không có bạc để đánh giặc.”
“Đệ đệ của tức phụ ta có một thúc thúc làm quan phụ tá trong triều, nghe hắn nói Thái Hậu tính tăng thuế thương thuế ruộng, lấy bạc từ dân chúng để trù bị quân lương.”
“Trời ơi, quốc gia đánh giặc, dựa vào đâu mà bắt dân chúng bỏ bạc, cuộc sống của chúng ta đã đủ khổ sở.”
“Tại sao chuyện quốc gia đại sự lại để cho một nữ nhân quyết định, Thái Hậu mới hơn hai mươi tuổi, có tư cách gì mà buông rèm chấp chính, lại quyết định chuyện lớn như vậy?”
“Đánh giặc là đại sự, tăng thuế má cũng là sự, vậy mà lại để một nữ nhân quyết định, ha ha, Đại Tấn sắp toi rồi.”
“Nữ tử tham gia vào chính sự, Đại Tấn không phải sắp tàn rồi sao?”
“...”
Vô số người khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều bàn tán, đương nhiên cũng truyền tới triều đình.
Lúc thượng triều, có người tiên phong mở miệng: “Thái Hậu nương nương, hiện giờ dân chúng dân gian đều nói phải cấm nữ tử tham gia vào việc triều chính, không biết Thái Hậu thấy thế nào?”
Vân Sơ ngồi sau rèm châu, nhẹ nhàng cười: “Vậy chư vị đại nhân thấy thế nào?”
“Thái Hậu buông rèm, một là vì dẫn đường ấu đế, hai là để củng cố nền tảng quốc gia, mà nền tảng của Đại Tấn lại chính là bá tánh.” Hộ bộ Thượng thư Chu đại nhân mở miệng nói: “Nước có thể nâng thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền, dân chúng tụ tập lại sẽ biến thành một thế lực lớn, tới lúc đó, Đại Tấn sẽ rơi vào cảnh thù trong giặc ngoài.” Chu đại nhân bước ra khỏi hàng: “Vì ổn định dân tâm, thần cho rằng, khi Hoàng Thượng đủ tám tuổi, Thái Hậu nên kết thúc việc buông rèm nhiếp chính.”
Từ khi Thái Hậu buông rèm chấp chính đến nay cũng chỉ mới hơn một tháng.
Trong vòng một tháng này, tấu chương đều được đưa tới chỗ Thái Hậu, sau khi phê duyệt sẽ trả lại cho đại thần, những đại thần đó có thể nhìn ra Thái Hậu quả thật có tài trị quốc.
Nhưng dân chúng phản kháng quá mức kịch liệt, nếu bị người có tâm kích động thì quả thật sẽ tạo thành nội loạn.
Phần lớn binh lực của Đại Tấn đều ở Tây Cương, bây giờ lại đưa thêm tướng sĩ tới phía đông, quân binh đóng giữ kinh thành không còn bao nhiêu, nếu xảy ra nội loạn thì sẽ khó mà khống chế.
“Vậy ai gia hỏi chư vị một chút.” Vân Sơ bình thản nói: “Một tháng trước, bá tánh dân gian cũng không phản ứng kịch liệt như vậy, tại sao bắt đầu từ đêm qua, đa số bá tánh lại nổi loạn cấm Thái Hậu tham gia vào chính sự?”
Cừu đại nhân mở miệng nói: “Đó là vì Thái Hậu chủ trương tấn công Đông Lăng.”
Vân Sơ tiếp tục nói: “Ai gia nhớ rõ khi đưa ra ý định tấn công Đông Lăng, đa phần bá tánh đều chủ chiến, tuyệt đối không thể là vì nguyên nhân này.”
“Vi thần có nghe phong phanh.” Bình Tân hầu đứng dậy: “Không biết là ai truyền tin tức nói Thái Hậu muốn tăng thuế má gom góp quân lương, chạm đến lợi ích cơ bản của bá tánh vì thế mới khiến đám nông công thương đó tụ lại phản kháng chuyện này.”
Vân Sơ cong môi cười: “Vậy ai gia hỏi một vấn đề cuối cùng, ai gia từng nói là sẽ tăng thuế má sao?”
Bình Tân hầu lớn tiếng nói: “Thái Hậu chưa bao giờ nói tới chuyện này.”
“Cho nên những tin tức lan truyền trong dân gian đều là lời đồn vô căn cứ.” Vân Sơ không nhanh không chậm nói: “Nếu xem tin đồn vô căn cứ này là lý do buộc ai gia kết thúc việc buông rèm chấp chính thì có khác gì thay đổi xoành xoạch nhanh như trở bàn tay, có phải là quá mức buồn cười rồi không.”
Hộ bộ Thượng thư Chu đại nhân nhìn về phía những đại thần trong triều.
Thế cục mà ông ta và Nhiếp Chính Vương tỉ mỉ an bài lại bị Thái Hậu phá dễ như trở bàn tay.
Ông ta áp chế cảm xúc, chắp tay nói: “Thần cho rằng dân chúng lo lắng không phải không có lý, khai chiến với Đông Lăng, lương thảo quân lương bạc an ủi, chỗ nào cũng cần một lượng lớn bạc, quốc khố thu không đủ chi... nếu chiến tranh kéo dài, nếu muốn thắng trận, nếu muốn giữ yên bình cho quốc gia thì cũng chỉ có thể tặng cao thuế má.”
“Thật là buồn cười.” Nhiếp Chu cười lạnh mở miệng: “Hộ bộ Thượng thư như ngươi đòi tăng thuế má thì là vì giữ quốc gia an ổn, mà Thái Hậu yêu cầu tăng thuế má thì lại bị dân chúng lên án nữ tử không được tham gia việc triều chính, triều đình cũng bức bách Thái Hậu xuống đài, một đám nam nhân lại khó xử một nữ tử, tự mình không thấy xấu hổ sao?”
Mặt Chu đại nhân lúc xanh lúc đỏ.
Ông ta tốt xấu gì cũng là Hộ bộ Thượng thư đứng đầu lục bộ, một Thiếu phó Nhị phẩm như Nhiếp Chu cũng dám làm ông ta mất mặt.
Lúc này, Vân Trạch đứng dậy: “Lúc trước Thái Hậu đã đồng ý với Chu đại nhân việc chuẩn bị lương thảo, hôm nay đã gom góp được năm triệu thạch.”
Hắn vừa dứt lời thì cả triều đều ồ lên.
“Cái gì, năm triệu thạch?”
“Nhiêu đó lương thảo cũng đủ cho mấy trăm ngàn đại quân rồi.”
“Thái Hậu lấy bạc từ đâu để chuẩn bị nhiều lương thảo như vậy?”
Vân Trạch tiếp tục mở miệng: “Thái Hậu dùng của hồi môn của mình.”
Mọi người lập tức nhớ ra, ba năm trước Thái Hậu và Bình Tây Vương đại hôn, của hồi môn ngày đó dùng từ thập lý hồng trang để hình dung cũng không đủ, thật là dọa c.h.ế.t người.
Nhiều của hồi môn như vậy, tất cả đều đổi thành lương thảo sao.
“Ai nói nữ tử không bằng nam nhi!” Nhiếp Chu sang sảng nói: “Vào thời khắc mấu chốt của Đại Tấn, Thái Hậu quyên góp tất cả của hồi môn của mình, ta cả gan hỏi các vị một câu, thê tử của các vị, có người nào nguyện ý góp hết của hồi môn cho tướng sĩ Đại Tấn?”