Trọng Sinh: Tự Tay Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 442 - Chương 442

Trước Sau

break
Sau khi Sở Hoằng Du ngồi lên ngai vàng thì Lý thủ phụ tiếp tục tuyên đọc thánh chỉ:

Phong phụ thân Sở Dực của tân hoàng làm Thái Thượng Hoàng, xưng Thế Tông hoàng đế.

Phong mẫu thị Vân thị của tân hoàng làm Thái Hậu, vào An Khang Cung.

Phong bào muội của tân quân làm Trưởng công chúa, ấu đệ của tân quân làm Yến Vương, trước khi thành niên sẽ tạm thời ở trong cung.

Phong các vị hoàng tử làm Vương gia, ban đất phong vương phủ, đợi đến khi thành niên sẽ sung quân đến đất phong.

Ban phong hào cho các vị hoàng nữ công chúa, đồng thời tứ hôn cho những vị công chúa đã tới tuổi.

Ban phong hào cho các vị thái phi, ban cung điện cho thái phi...

Đến khi thực hiện xong tất cả những lễ nghi rườm rà thì cũng đã hết buổi chiều.

Ngày đầu tiên kết thúc một cách mệt mỏi như vậy.

Sở Hoằng Du vừa đến An Khang Cung đã lập tức gỡ mũ miện trên đầu xuống, oán giận nói: “Nặng quá, long bào nặng quá, nương, thật không phải ai cũng có thể làm hoàng đế mà.”

Sở Trường Sinh vội vàng để mũ miện về đúng nơi: “Ca ca, mũ miện này được mấy trăm thợ thủ công chế tạo trong bảy bảy bốn chín ngày mới xong đó, rất quý trọng, đừng có làm hỏng chứ.”

Con bé vừa dứt lời thì một bàn tay bụ bẫm đã thò tới nắm lấy một hạt châu treo trên mũ.

“Giác ca nhi, buông tay.” Vân Sơ cố ý xụ mặt: “Không nghe lời là mẫu thân khẽ tay con đó, mau buông tay, đừng làm hỏng.”

Tiểu gia hỏa bĩu môi, không tình nguyện thả tay ra.

“Nhìn bộ dáng của đệ mà xem.” Sở Hoằng Du nhẹ nhàng đánh vào tay nhóc béo: “Bây giờ đệ chính là Yến Vương, đừng có mà không hiểu chuyện như thế nữa, có biết chưa hả?”

Tiểu gia hỏa nào hiểu Yến Vương nghĩa là gì, tay nhỏ béo múp vung lên, một cái tát bay thẳng vào mặt Sở Hoằng Du.

“Tên nhóc khốn nạn nhà đệ!” Sở Hoằng Du thật sự tức c.h.ế.t rồi: “Đệ có biết ta là ai không, bây giờ ta chính là Hoàng Thượng, đệ dám đánh lén Hoàng Thượng, có biết đã phạm vào tội gì không!”

“A a, nha nha ——”



Giác ca nhi tưởng là hắn đang đùa giỡn, lại cười hì hì gọi ca ca.

Sở Hoằng Du: “...”

Hắn chắc chắn là vị hoàng đế tốt tính nhất trên đời.

Sở Trường Sinh không nhịn được bật cười ha ha.

“Con được rồi đó.” Vân Sơ bắt lấy cánh tay không an phận của tiểu nhi tử: “Ngoan ngoãn ăn cháo, đừng nháo nữa.”

Nhũ mẫu vội vàng chạy tới ôm tiểu gia hỏa đi ăn cháo.

“Ngày mai là ngày đầu tiên lâm triều, tối nay con ngủ sớm một chút đi.” Vân Sơ nghiêm mặt nói: “Ta để A Mao làm thiếp thân hộ vệ của con, thị vệ ở Dưỡng Tâm Điện đều là ám vệ phụ thân con để lại, con không cần lo lắng có người ám toán, yên tâm mà ngủ.”

Sở Hoằng Du bẹp miệng nói: “Dưỡng Tâm Điện cách An Khang Cung xa quá, nương, con không muốn ở Dưỡng Tâm Điện.”

Sở Trường Sinh xem náo nhiệt không chê ầm ĩ: “Khôn Ninh Cung gần hơn An Khang Cung đó, nếu ca ca có Hoàng Hậu thì có thể tới Khôn Ninh Cung ở.”

Sở Hoằng Du: “...” Một hài tử còn chưa tới tám tuổi như hắn, tính chuyện cưới Hoàng Hậu có phải là quá sớm rồi không!

Hắn căm giận nói: “Trường Sinh, sau khi muội cập kê thì phải dọn đến phủ Công chúa, hừ, đến lúc đó muội muốn tiến cung cũng không dễ đâu.”

Sở Trường Sinh đáp trả: “Chờ phụ thân trở về thì ca không còn là hoàng đế nữa, xem ca còn kiêu ngạo như vậy không?”

Nhắc tới Sở Dực, tâm tình của mọi người trong phòng lập tức trầm xuống.

Cho dù bọn họ không tin Sở Dực đã c.h.ế.t nhưng đã lâu như vậy mà còn không nhận được tin tức, cho dù không chết, cũng e là...

“Chuyện cần làm đầu tiên trong buổi triều ngày mai là phái binh viện trợ.” Sở Hoằng Du siết chặt nắm tay: “Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác, con nhất định phải mang phụ thân về kinh!”

“Hài tử ngoan.” Vân Sơ sờ đầu hắn: “Nhưng con cũng phải biết, bản thân con là tân đế, căn cơ chưa vững, rất khó lay động được ý kiến của đại đa số quần thần, lúc bọn họ đều lên tiếng phản đối thì con cứ để lần sau lại nói tiếp, không cần phải gấp.”

Từ khi Sở Dực xảy ra chuyện đến nay cũng đã gần hai tháng.

Lúc đầu lòng Vân Sơ còn nóng như lửa đốt, hiện tại đã dần dần bình tĩnh... Cha nàng đã phái người đi về phía đông, vẫn còn đang tra xét...

Hôm nay là buổi thượng triều đầu tiên sau khi tân quân đăng cơ.



Hoàng đế nhỏ bé ngồi trên vị trí tối cao, bên cạnh là một tiểu thái giám, gọi là Tiểu An Tử.

Dưới bậc thang là đủ loại quan lại, người đứng đầu chính là Nhiếp Chính Vương, Sở Thụy.

Gần hai tháng không thượng triều, hôm nay có rất nhiều chuyện cần phải thương nghị, bàn tới bàn lui mãi đã tới tận giữa trưa thì mới thương nghị xong một số chuyện lớn liên quan tới dân sinh.

Dù sao Sở Hoằng Du cũng chỉ là một hài tử chưa tròn tám tuổi, sớm đã hơi đứng ngồi không yên.

Nhưng hắn biết bản thân cần phải làm gì.

Chờ đến khi không còn ai thượng tấu thì hắn mới mở miệng nói: “Về việc phái binh chinh đông, chư vị ái khanh thấy thế nào?”

Bình Tân hầu lập tức đứng ra nói: “Trước khi tiên hoàng lâm chung đã nói sẽ phái một trăm ngàn binh đến tiếp viện, cũng phải nên sắp xếp chuyện này rồi, phải đánh, phải đánh Đông Lăng một trận hoa rơi nước chảy!”

Tề đại nhân của Quân Cơ Xử thản nhiên phản bác: “Bình Tân hầu không hiểu việc quân sự nên mới có thể mạnh miệng như vậy, ngươi có biết vì sao bây giờ một trăm ba mươi ngàn quân Đại Tấn vẫn mắc kẹt ở Lâm Hải, tiến lui đều không được không? Đông Lăng là một nơi chật hẹp nhỏ bé, chuyên môn phát động chiến tranh trên biển để đoạt lấy tài nguyên, nói bọn chúng là bá vương trên biển cũng không quá. Tuy thuyền của bọn chúng nhỏ hơn thuyền của quân ta nhưng lại vô cùng linh hoạt, lúc nào cũng có thể đánh cho chúng ta trở tay không kịp, vì thế nên cứ mãi giằng co trên chiến trường, tiến không được, lui cũng không xong. Nếu lại sắp xếp thêm người tiếp viện, chỉ cần rơi vào vùng biển của bọn họ thì có khác gì đến tặng đầu người, không biết vi thần nói như vậy, Hoàng Thượng đã rõ hay chưa?”

Sở Hoằng Du chun mũi nhỏ.

Đúng là hắn không rõ nhưng hắn có thể nhớ kỹ từng câu từng chữ, trở về phải hỏi Vương tiên sinh, lại đến Tàng Thư Các tìm sách xem thử xem tại sao lại như vậy.

Binh bộ Thượng thư thở dài nói: “Chỉ có thể để một trăm ba mươi ngàn quân kia canh giữ ở Lâm Hải, hình thành một phòng tuyến dài ven biển, cấm người Đông Lăng đổ bộ vào nước ta sinh sự!”

“Vậy cứ theo lời Binh bộ Thượng thư, để một trăm ba mươi ngàn quân đó bảo vệ Hải Thành!” Sở Thụy giải quyết dứt khoát rồi lại chuyển đề tài: “Hiện giờ Hoàng Thượng đã đăng cơ, không thích hợp đến Quốc Tử Giám nữa, sau này Hứa thái sư sẽ đến dạy học cho bệ hạ, vi thần cho rằng cần phải tuyển thêm vài thư đồng để làm thị độc cho Hoàng Thượng.”

Lý thủ phụ gật đầu: “Đúng là nên như thế, nhưng Hứa thái sư có hơi bận rộn...”

“Chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc của Hoàng Thượng.” Hứa thái sư mở miệng nói: “Lão thần xin bãi miễn tất cả các chức quan của mình, một lòng dạy Hoàng Thượng đọc sách.”

Chức Thái sư Thái phó của mấy đại thần Nhất phẩm này đều chỉ là cái vỏ rỗng, trên thực tế bọn họ còn đảm nhiệm những chức vụ có thực quyền khác, cộng cả hai chức vị này lại, bọn họ mới trở thành trọng thần chân chính.

Hành động này của Hứa thái sư khiến Lý thủ phụ không biết phải phản đối như thế nào, ông ấy chỉ đành mở miệng: “Tiểu tôn của vi thần cũng trạc tuổi Hoàng Thượng, không bằng để nó đến làm thư đồng của Hoàng Thượng.”

Với đại gia tộc như bọn họ, mỗi một thế hệ chỉ được cho một hài tử vào Quốc Tử Giám, đại tôn tử của ông ấy đã vào Quốc Tử Giám nên tiểu tôn tử chỉ có thể tới tộc học, cũng là hài tử ưu tú nhất trong đám học sinh ở đó, hy vọng nó có thể giúp Hoàng Thượng trở thành một vị minh quân.

Sở Thụy tiếp lời nói: “Còn có đích tam tử nhà Công bộ Thượng thư, ấu tử của Triệu thái úy, đích tôn của Thái Hòa Vương, Hoàng Thượng nghĩ như thế nào?”
break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc