Bà ta lợi dụng cổ trùng khiến Hoàng Thượng đứng về phía bà ta vô điều kiện, vì sao Hoàng Thượng chỉ đơn giản thu hồi phượng ấn như vậy?
Bà ta ngẩng đầu nhìn hoàng đế ngồi trên cao.
Có lẽ là thần giao cách cảm, hoàng đế cũng nhìn về phía bà ta, ông ta lại thất thần, sau đó mở miệng nói: “Vân phi thất đức, lập tức biếm vào lãnh cung...”
Ông ta vừa dứt lời thì mọi người xung quanh đã bàn tán ồn ào.
Dù biết lúc này không thích hợp để nghị luận nhưng bọn họ vẫn không nhịn được châu đầu ghé tai.
“Trời ơi, Vân phi chính là đích trưởng nữ Vân gia, Hoàng Thượng lại vì một mệnh phụ khác họ mà biếm Vân phi vào lãnh cung, thật là quá đáng!”
“Hơn nữa Vân phi cũng đâu làm gì, căn bản là không phạm sai lầm, sao có thể nói là thất đức, đắc tội Cẩm phu nhân là thất đức sao?”
“Ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao Hoàng Thượng vẫn mãi không cho Cẩm phu nhân danh phận, đây là muốn để Cẩm phu nhân trở thành Hoàng Hậu?”
“Cẩm phu nhân lấy tư cách gì để làm Hoàng Hậu, không có tam thư lục lễ đã vào cung ở, không màng lễ pháp! Ngoài ra còn không sinh nhi dục nữ cho Hoàng Thượng, không có bất kỳ công cán gì với hoàng thất! Bà ta dám vọng tưởng như vậy sao, thật là buồn cười!”
“Nhỏ giọng chút, cẩn thận Hoàng Thượng trị tội ngươi!”
“...”
Vân phi tức khắc ngây dại.
Trước khi bắt đầu yến hội, bà ấy còn nói với Sơ nhi bản thân muốn tranh vị trí Hoàng Hậu.
Nhưng mọi chuyện còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
Trong cảm nhận của Hoàng Thượng, bà ấy còn chẳng bằng một đầu ngón tay của Cẩm phu nhân...
Ngô quý nhân cáo trạng lúc đầu đã cứng hết cả người.
Nàng ta không ngờ Hoàng Thượng không thèm tra rõ chân tướng đã biếm Vân phi vào lãnh cung.
Vậy người cáo trạng như nàng ta chẳng phải là...
Sự lạnh lẽo dần dần chạy dọc sống lưng Ngô quý nhân.
Lê Tĩnh Xu nhếch môi cười.
Hoàng Thượng càng để ý bà ta thì tác dụng của cổ trùng càng mạnh, vu nữ Tây Vực kia quả nhiên không lừa bà ta.
Bà ta đưa tay vuốt tóc, đè ép cổ trùng đang kích động xuống.
Bà ta phải tìm một thời cơ thật tốt để Hoàng Thượng phong bà ta làm hậu...
Trong lúc bà ta mặc sức tưởng tượng thì một bóng người đột nhiên đứng lên.
Là Vân Sơ.
Nàng bước ra, đến dưới bậc thang, quỳ gối cùng Vân phi: “Nhi tức có một bức thư muốn tấu trình, xin phụ hoàng xem qua.”
Cao công công đi xuống bậc thang, nhận lấy phong thư đặt vào tay hoàng đế.
Mọi người ở đây đều nghĩ đây là bức thư mà Trụ Quốc đại tướng quân kiêm Đại tư mã tự tay viết, Vân phi là thân muội muội của Đại tướng quân, có Đại tướng quân đứng ra bảo đảm, hẳn là Hoàng Thượng sẽ không biếm Vân phi vào lãnh cung.
Lê Tĩnh Xu cười lạnh.
Cho dù Vân Tư Lân đích thân tới cũng vô dụng, có cổ trùng đây, trong lòng bà ta muốn cái gì thì hoàng đế sẽ làm thế đó.
Nhưng lại thấy sắc mặt hoàng đế đột nhiên thay đổi, ông ta nhìn về phía Vân Sơ: “Thư này từ đâu ra?”
Vân Sơ chậm rãi mở miệng: “Là một nữ tử tự xưng là Lê Tĩnh Xu viết cho nhi tức, nhờ nhi tử chuyển cho Nhị Lang của bà ấy.”
“Cái gì?!” Hoàng đế đột nhiên đứng lên.
Sắc mặt Lê Tĩnh Xu tức khắc thay đổi.
Lê Tĩnh Xu chân chính... đã bị điên từ ba mươi năm trước, bị bà ta tốt ở thôn trang ngoài ngoại ô kinh thành, ngày ngày bị giam cầm càng khiến bà ấy điên nặng hơn, bà ta từng mời thái y tới xem qua, thái y nói tiện nhân kia đã hoàn toàn điên rồi, không có cách nào chữa khỏi.
Vì vậy mà bà ta đã thả lỏng cảnh giác, hơn một năm trước, tiện nhân kia đã đào tẩu.
Bà ta cho người tìm kiếm khắp nơi nhưng lại không tìm được, bà ta nghĩ hẳn người đã c.h.ế.t rồi, cho dù chưa c.h.ế.t thì một kẻ điên cũng chẳng sống được bao lâu nữa...
“Phụ hoàng có muốn gặp người viết thư một lần không?”
Vân Sơ chậm rãi mở miệng hỏi.
Từ khi nàng trở về từ yến hội Lê gia thì đã biết vị Cẩm phu nhân là Lê Tĩnh Xu giả.
Nhưng tình hình cụ thể thế nào thì nàng lại không đoán ra, vì thế nàng đã đưa bà điên kia tới vương phủ, nàng đích thân bầu bạn nói chuyện, cuối cùng nói bậy nói bạ lại nói trúng điểm mấu chốt.
Thì ra năm đó Lê Tĩnh Xu mới mười ba tuổi đã nhất kiến chung tình với Hoàng Thượng trong một buổi cung yến, kể từ lần đầu tiên gặp mặt đó, hai người bọn họ đã bắt đầu trao đổi thư từ.
Bọn họ viết thư cho nhau mãi cho đến khi Lê Tĩnh Xu mười sáu tuổi, mọi thứ đều tốt đẹp.
Cho đến một ngày mẫu thân của Lê Tĩnh Xu c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, bà ấy mới biết được thì ra phụ thân đã sớm nuôi một ngoại thất ở bên ngoài, bà ấy còn có một tiểu muội chỉ nhỏ hơn bà ấy hai tháng tuổi.
Ngoại thất đưa theo tiểu muội nghênh ngang vào nhà, còn bà ấy lại đột nhiên phát bệnh nặng, cứ như vậy mà bị nhốt trong miếu nát của Lê gia.
Chính ngay lúc đó, bà ấy đã hoàn toán mất đi tự do.
Cứ cách mấy ngày là muội muội cùng cha khác mẹ kia lại ép buộc bà ấy viết thư, mãi đến khi bà ấy hoàn toàn phát điên thì chuyện viết thư này mới chấm dứt...
Bà điên này đã điên quá nặng, Ngô Vân dựa theo phương thuốc của thần y trị liệu hơn một năm nhưng cũng chỉ khiến bà điên này không còn công kích người khác.
Nàng vừa lừa vừa dụ, cuối cùng cũng khiến bà điên này viết được một phong thư.
Vốn nàng định chờ cung yến kết thúc thì sẽ cùng Sở Dực tới trần thuật chuyện này với hoàng đế.
Nhưng nếu Lê Tĩnh Xu đã sinh sự thì cứ khiến Lê Tĩnh Xu thân bại danh liệt trước mặt bàn dân thiên hạ!
“Phụ hoàng, người viết thư nói bà ấy muốn gặp Nhị Lang của bà ấy một lần.”
Vân Sơ vừa dứt lời, Lê Tĩnh Xu đã nói ngay: “Người nào dám can đảm giả mạo ta, Hoàng Thượng, nhất định phải bắt lấy người này, thẩm vấn rõ ràng!”
Hoàng đế nhìn thư, ánh mắt trầm xuống, ông ta im lặng một lúc rồi nói: “Tuyên người này vào điện.”
Lê Tĩnh Xu lập tức hoảng hốt.
Bà ta không rảnh nghĩ nhiều, vội vàng đi tới phía trước vài bước, nhìn thẳng vào mắt hoàng đế nhưng lại vô dụng.
Bà ta nhớ rõ vu nữ Tây Vực từng nói chỉ có tình cảm thuần khiết mới có thể làm cổ trùng phát huy tác dụng, mặc kệ là tình thân, tình yêu, tình hữu nghị... chỉ cần hai bên có tình cảm ràng buộc là được, nhưng chỉ cần người kia sinh lòng nghi ngờ thì cổ trùng sẽ không còn khống chế đối phương được nữa.
Bà ta còn chưa kịp nghĩ đối sách thì đã thấy hai Ngự Lâm Quân đưa một nữ tử trang điểm nhẹ nhàng đi vào. . ngôn tình tổng tài
Lê Tĩnh Xu thiếu chút nữa đã không nhận ra đây là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của mình, bởi vì mỗi lần bà ta đến gặp thì tiện nhân này đều trong trạng thái đầu bù tóc rối, điên điên khùng khùng, cả người dơ bẩn...
Bà ta đánh giá người đang đi tới, người kia cũng đã trông thấy bà ta.
Bà điên kia vốn đang trông như một người bình thường nhưng khi vừa thấy gương mặt của Lê Tĩnh Xu thì đột nhiên phát tác, trong miệng phát ra tiếng gầm rú giống như dã thú, không màng tất cả phóng về phía Lê Tĩnh Xu.
Hai Ngự Lâm Quân vội vàng giữ bà ấy lại.
“Rõ ràng là người điên!” Lê Tĩnh Xu sợ tới mức xoa xoa ngực: “Hoàng Thượng, năm kia Phương trắc phi sảy thai, ta ra mặt làm chứng nên đã chọc giận Bình Tây Vương phi, khiến nàng ta ghi hận đến tận bây giờ nên mời tìm một kẻ điên tới giả mạo ta, còn muốn kẻ điên này hại tính mạng của ta, xin Hoàng Thượng làm chủ!”
Có lẽ là nghe thấy được hai chữ Hoàng Thượng, bà điên kia dần dần an tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn người đang đứng ở chỗ cao.
Bà ấy mấp máy môi, vẻ mặt kinh ngạc: “Nhị Lang... Là Nhị Lang sao, già rồi, chàng già rồi nhưng đôi mắt của chàng vẫn trong suốt như trước kia, chàng vẫn là thiếu niên trong lòng ta, không sai, chắc chắn không sai...”
Hoàng đế ngẩn ngơ.
Ông ta cật lực khống chế xúc, chậm rãi nói: “Người đâu, mang giấy bút tới đây, để... để kẻ điên này viết ba chữ Lê Tĩnh Xu.”