“Mẫu phi không biết công phu, qua đó chỉ khiến Hoàng Thượng thêm phiền, có nhiều võ tướng như vậy, phụ hoàng sẽ không sao đâu!” Khánh Hoa đỡ Ân phi rời đi.
Đỗ Lăng đỡ mẹ chồng của mình: “Chúng ta cũng theo Sơ nhi đi.”
Mẹ chồng nàng ấy lại tránh sang một bên: “Bình Tây Vương phi ở ngoài cung, không quen thuộc với hoàng cung, sao có thể nghe theo nàng, theo người của Đông Cung đi.”
Bà ta nói xong thì cất bước theo Thái Tử Phi đi về phía cửa Bắc.
Nhìn đại điện càng ngày càng loạn, Đỗ Lăng gấp gáp dậm chân: “Bà mẫu, Sơ nhi sẽ không sai, đi bên này, đi bên này đi!”
Không đợi nàng ấy nhiều lời, Vân Sơ đã túm nàng ấy kéo đi.
Phương Tâm Nghiên cong môi: “Bình Tây Vương phi muốn c.h.ế.t thì cứ để nàng tìm chết, chúng ta chạy đi.”
Mọi người đều biết, Phương trắc phi từng bị sảy thai vì Bình Tây Vương phi, tuy bọn họ không biết tình hình cụ thể thế nào nhưng chung quy đã kết thù.
Thái Tử Phi nhanh chóng nói: “Mặc kệ thế nào thì đây cũng không phải là nơi để ở lâu, đừng thất thần nữa, chạy mau.”
Đám nữ quyến đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là lựa chọn tin tưởng Thái Tử Phi.
Lúc này, đám người Vân Sơ đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.
Bên này một đám người mênh m.ô.n.g cuồn cuộn chạy về phía cửa Bắc, xung quanh con đường này chẳng có bao nhiêu người, cung nữ thái giám đã sớm chạy loạn khắp nơi, cửa mở ra, chúng nữ quyến thuận lợi chạy ra ngoài.
“Ta đã nói cửa này an toàn hơn mà.” Phương Tâm Nghiên lộ ra ý cười: “Các vị phu nhân đừng sợ, đi qua con đường này là đến Ngự Hoa Viên, chúng ta sẽ mau chóng được an toàn.”
Còn Vân Sơ chọn lầm đường, chắc chắn sẽ c.h.ế.t trong cơn loạn lạc.
Nhưng nơi này thật sự quá yên tĩnh, Thái Tử Phi sinh ra dự cảm bất hảo.
Đúng lúc này, tiếng cây cối xôn xao xạc vọng tới, ngay sau đó, mấy chục thậm chí là mấy trăm hắc y nhân không biết từ đâu xông ra.
Đám nữ quyến thậm chí không kịp hét chói tai thì đao kia đã vung xuống.
Phương Tâm Nghiên cứ như vậy nhìn ma ma đang đỡ nàng ta đầu lìa khỏi cổ, chiếc đầu kia lăn tới bên chân nàng ta.
Nàng ta sợ tới mức ngã quỵ xuống đất, bụng trướng đau, vừa lăn vừa bò đào tẩu: “Thái Tử Phi tỷ tỷ, cứu cứu ta, mau cứu ta...”
Đám người rối loạn.
“Có thích khách, chạy mau.”
“Phương trắc phi chỉ sai đường rồi, chúng ta không nên tin tưởng nàng ta.”
“Mau, chạy mau!”
Đám nữ quyến đào tẩu khắp nơi.
Thái Tử Phi vốn định cứu Phương Tâm Nghiên nhưng bên cạnh nàng ta chỉ có bốn thị vệ, nếu đưa cho Phương Tâm Nghiên hai người thì bản thân nàng ta cũng khó mà bảo toàn.
Nàng ta thoáng nhìn Phương Tâm Nghiên ngã ngồi dưới đất, nhẫn tâm xoay người đào tẩu.
Nàng ta cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn Hoàng Hậu không cho mấy hài tử tới đây, nếu không bọn nhỏ đều sẽ gặp nguy hiểm.
“A! Cứu ta...” Phương Tâm Nghiên ôm chặt Kỷ lão phu nhân, cũng chính là mẹ chồng của Đỗ Lăng: “Kỷ lão phu nhân, mau giúp ta, đỡ ta lên...”
Kỷ lão phu nhân đang muốn vung chân đá nàng ta sang một bên thì lại cảm thấy sau gáy tê rần, bà ta duỗi tay sờ thì thấy bàn tay dính đầy máu, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Một hắc y nhân thuận tay đ.â.m một đao vào bụng Kỷ lão phu nhân.
Ngay sau đó, lưỡi đao kia cũng xẹt qua cổ Phương Tâm Nghiên, nàng ta thậm chí không hét lên được tiếng nào đã tắt thở.
Vô số hắc y nhân ùa vào đại điện.
Cùng lúc đó, Ngự Lâm Quân cũng tới nơi, hai bên ẩu đả kịch liệt.
Rất nhiều thái giám cung nữ vô tội c.h.ế.t dưới lưỡi đao, đại thần kẻ c.h.ế.t người bị thương, sàn đá cẩm thạch loang đầy m.á.u tươi.
Hoàng đế và Thái Tử bị được mấy chục Ngự Lâm Quân bảo hộ ở chính giữa, Lê Tĩnh Xu run bần bật tránh sau lưng hoàng đế, vòng ngoài chính là võ tướng đương triều, Sở Dực tay cầm một thanh đao g.i.ế.c đỏ cả mắt, trên người hắn đều là m.á.u do đám người kia b.ắ.n ra.
Hoàng Hậu cũng đứng bên cạnh bọn họ, cũng được một đám Ngự Lâm Quân che chở.
Bà ta nhìn về phía bầu trời sườn đông, theo lý thuyết thì người của bà ta phải khống chế bốn cổng chính rồi chứ, tại sao đến bây giờ còn chưa thấy tín hiệu?
Nhưng bà ta tin bản thân sẽ không thất bại.
Bà ta sắp xếp một ngàn tử sĩ ám sát Hoàng Thượng, bốn ngàn tử sĩ khác công đánh ngoài thành, khống chế bốn cổng chính, tương đương với việc khống chế cả hoàng cung. Còn Ngự Lâm Quân sao, hơn phân nửa trong số đó đã bị bà ta thu mua, nửa còn lại hoàn toàn không đáng sợ.
Quân doanh đóng giữ ngoài thành tuy nhiều binh lính nhưng bà ta đã sớm dùng danh nghĩa thọ yến của hoàng đế để ban rất nhiều rượu mạnh, những thị vệ đó chắc đã say bí tỉ rồi.
Điểm kiêng kị duy nhất của bà ta chính là tám ngàn tinh binh diệt phỉ trong tay Sở Dực, nhưng mấy ngày trước bà ta đã tạo ra một chút hỗn loạn ở Ký Châu, tám ngàn tinh binh đó đã bị phái đến Ký Châu rồi.
Bà ta đã mưu tính rất hoàn hảo, tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất gì.
Hoàng Hậu vô cùng tin tưởng chính mình.
Nhưng bà ta chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi tử sĩ của mình bị g.i.ế.c hết thì mới phát hiện có chỗ nào đó không thích hợp.
Tại sao trong cung lại có nhiều Ngự Lâm Quân như vậy?
Tại sao ngoài cung còn chưa truyền đến tin tức?
Là chỗ nào xảy ra vấn đề?
“Vương gia, cửa Đông có người nổi lửa, đã khống chế!”
“Vương gia, cửa Tây có người phô trương thanh thế, đã lấy thủ cấp!”
“Vương gia...”
Rất nhiều Ngự Lâm Quân tiến đến bẩm báo.
Đồng tử của Hoàng Hậu đột nhiên co lại, đây không phải Ngự Lâm Quân, rõ ràng là thủ hạ của Sở Dực!
Nói cách khác, tất cả hành động của bà ta đều đã bị Sở Dực đoán ra, cố ý khiến bà ta tin tưởng tám ngàn tinh binh kia đã bị phái tới Ký Châu, thật ra là đang ẩn nấp trong cung!
Sở Dực còn ẩn sâu hơn cả Sở Mặc!
Sở Dực mới là người khó đối phó nhất!
Nhưng bà ta biết được chuyện này quá muộn màng!
“Nương nương...”
Doãn ma ma đỡ thân thể lung lay sắp đổ của Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu nhìn thế trận trong đại điện, chậm rãi lâm vào tuyệt vọng.
Hoàng Thượng sẽ không chết, người c.h.ế.t sẽ là bà ta, còn có Thái Tử và nhi nữ của Thái Tử!
Nhưng mà Thái Tử không biết chuyện gì cả...
“Làm sao bây giờ nương nương...” Doãn ma ma cũng tuyệt vọng thốt lên: “Lão nô, lão nô nguyện ý nhận hết tất cả tội lỗi, nương nương, bảo trọng bản thân...”
Hoàng Hậu lắc lắc đầu.
Ám sát Thánh Thượng, bức vua thoái vị để đoạt vị là chuyện mà một ma ma có thể làm sao?
Nếu muốn bảo vệ Thái Tử thì bây giờ chỉ còn một biện pháp.
Bà ta nhìn về phía đại điện, thế cục đã rõ ràng nên Sở Dực mang theo một đám người chạy ra khỏi đại điện truy bắt thích khách để tránh bị bọn chúng đánh lén.
Thừa dịp này!
“Cứu Hoàng Thượng!”
Hoàng Hậu đột nhiên hô to một tiếng.
Chỉ thấy đám tử sĩ đang bị phân tán đột nhiên tụ lại, không sợ c.h.ế.t đ.â.m đầu về phía hoàng đế.
Võ tướng bên cạnh hoàng đế đã có chút kiệt sức, khó mà chống đỡ, chỉ có thể liên tục lui về phía sau.
“Nhị Lang, ta sợ...”
Lê Tĩnh Xu trốn sau lưng hoàng đế, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, đi đường lảo đảo.
Hoàng đế che chở bà ta, trấn an nói: “Một đám ô hợp, không đáng sợ, đừng sợ, sẽ an toàn ngay thôi.”
Ông ta vừa dứt lời thì lại thấy hắc y nhân dẫn đầu đột nhiên phá tan vòng vây, tay cầm trường kiếm đ.â.m về phía ấn đường của hoàng đế.
Thị vệ bên cạnh hoàng đế lập tức dùng trường đao chắn lại.
Hắn tin tưởng bản thân có thể chặn được một chiêu này.
Với hắn mà nói đó không phải là vấn đề gì lớn.
Sau đó, ngay lúc trường đao của hắn chưa kịp duỗi tới thì đã thấy một thân ảnh nữ tử từ bên sườn vọt tới, nhắm thẳng về phía mũi kiếm.