Hoàng Hậu nhìn sang, lại nhìn thấy tay áo bên cánh tay mà Quốc công phu nhân đang giơ lên khẽ trượt xuống một chút, lộ ra một chiếc vòng trên cổ tay.
Vòng tay kia rất đặc biệt, được khảm đầy ngọc thạch đủ màu sắc, còn có tơ vàng quấn xung quanh, đặt dưới ánh mặt trời càng khiến nó trở nên lộng lẫy hoa lệ khiến người ta không thể dời mắt.
Quốc công phu nhân cố ý quơ quơ cánh tay, vòng tay rực rỡ lung linh kia càng thêm loá mắt.
Xác định Hoàng Hậu đã thấy được chiếc vòng này, Quốc công phu nhân mới chịu buông tay xuống rồi nói: “Sắc trời không còn sớm, mệnh phụ cáo từ trước.”
Bà ta đi được vài bước thì lại quay đầu, nhìn thấy Hoàng Hậu đang hỏi cung tỳ tình hình của Phương trắc phi.
Bà ta không nhịn được nhếch môi cười.
Vòng tay này là trân phẩm Tây Vực tiến cống vào năm trước, trên đời này chỉ có một cái, vốn là nên đưa cho mẫu nghi một nước nhưng Hoàng Thượng lại đưa cho bà ta.
Bà ta để lộ chiếc vòng này trước mặt Hoàng Hậu nhưng Hoàng Hậu lại không chút nào hoài nghi.
Trước nay bà ta luôn trốn tránh Hoàng Hậu, sợ bị phát hiện tư tình nhưng bây giờ bà ta không muốn như vậy nữa.
Bà ta muốn bước ra khỏi nơi âm u kia, muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh Hoàng Thượng.
Sau khi Quốc công phu nhân rời đi, âm thanh thống khổ của Phương Tâm Nghiên cũng dần dần yếu đi.
Sắc mặt Hoàng Hậu lạnh như băng, cất bước đi vào nội thất, trong phòng tràn ngập mùi m.á.u tươi khiến Hoàng Hậu nhíu mày.
Bà ta ngồi trên ghế bên cạnh mép giường của Phương Tâm Nghiên, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện hôm nay còn có khuất tất, ngươi chủ động nói hay là để bổn cung tìm người của Đại Lý Tự đến cạy miệng ngươi?”
Phương Tâm Nghiên cắn chặt môi không nói một lời.
“Bổn cung không thể khảo vấn Quốc công phu nhân nhưng thẩm vấn ngươi không phải là việc gì khó.” Hoàng Hậu cười lạnh: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng.”
Phương Tâm Nghiên run rẩy cả người.
Nàng ta không dám nói ra chuyện của Quốc công phu nhân và Hoàng Thượng nhưng nếu không nói thì Hoàng Hậu sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Nàng ta hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Không lâu trước đây Thái Tử Phi có tổ chức tiệc ngắm hoa, thiếp thân đã bắt gặp Quốc công phu nhân đang ở cùng Hoàng Thượng... Thiếp thân nghe thấy Quốc công phu nhân gọi Hoàng Thượng là Nhị Lang...”
Tâm tình của Hoàng Hậu trầm xuống như chìm vào miệng giếng sâu không thấy đáy.
“Hoàng Thượng muốn giữ bí mật nên đã định g.i.ế.c người diệt khẩu...” Phương Tâm Nghiên run rẩy nói: “Quốc công phu nhân cầu tình nên thiếp thân mới giữ được một mạng, chỉ là hôm đó đã bị kinh hách, sau khi trở về vẫn cứ ra m.á.u không ngừng... thiếp thân cũng không biết tại sao hôm nay Quốc công phu nhân lại giúp thiếp thân ngụy tạo chứng cứ.”
Hoàng Hậu nắm chặt khăn tay.
Vì không để người khác phát hiện tư tình mà Hoàng Thượng lại muốn g.i.ế.c trắc phi của Thái Tử, trong bụng trắc phi còn có huyết mạch của Thái Tử đó.
Hơn hai mươi năm qua đi, người quan trọng nhất trong lòng Hoàng Thượng trong lòng vẫn là Quốc công phu nhân, cũng chính là Lê đại tiểu thư năm đó, Lê Tĩnh Xu.
Mặc kệ Hoàng Thượng và Lê Tĩnh Xu hoang đường thế nào thì bà ta cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng Lê Tĩnh Xu này không nên tới chỗ bà ta khoe mẽ.
Có vẻ người làm Hoàng Hậu như bà ta quá hèn nhát rồi.
“Mẫu hậu!” Thái Tử đau xót đi vào: “Lão tam và Vương phi của hắn dám tính kế con nối dòng của con, con sẽ không bỏ qua cho lão tam, mẫu hậu mau nghĩ cách đi!”
“Chuyện này không liên quan tới lão tam.” Hoàng Hậu mở miệng nói: “Lão tam chỉ là bị tai bay vạ gió, nếu con có thời gian thì đi thăm lão tam đi, huynh đệ hai người đừng vì chuyện này mà rạn nứt.”
Thái Tử sửng sốt: “Không phải lão tam thì là ai?”
Hoàng Hậu ôn thanh nói: “Chuyện này mẫu hậu sẽ xử lý, con đừng nhọc lòng.”
Bà ta bước ra khỏi phòng, vừa ra tới cửa thì đã nhìn thấy một người đang đứng ở đó: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
Hoàng Hậu nhìn Sở Mặc, thờ ơ nói: “Sắc trời đã tối, tại sao ngươi còn ở trong cung?”
“Lúc nãy tiệc mừng thọ của mẫu hậu xảy ra chuyện, nhi thần chưa kịp dâng thọ lễ.” Cung Hi Vương Sở Mặc đưa tới một cái hộp nhỏ: “Xin mẫu hậu vui lòng nhận cho.”
Hoàng Hậu nhận lấy cái hộp rồi đưa cho ma ma đứng ở phía sau: “Mặc nhi có tâm.” Sở Mặc ngẩng đầu: “Hay là mẫu hậu xem thọ lễ ngay bây giờ luôn đi?”
Hoàng Hậu không biết trong hồ lô của hắn ta có thứ gì nhưng vẫn mở chiếc hộp ra, là một phong thư, bà ta nhíu mày đọc bức thư đó, sắc mặt lập tức thay đổi.
Gương mặt của Hoàng xanh mét.
Cung Hi Vương chậm rãi nở một nụ cười: “Tạm thời nhi thần chỉ mới nói chuyện này cho mẫu hậu.”
Cung Hi Vương mở miệng: “Nhi thần là người miệng rộng, trước nay không giữ được bí mật, vừa biết được chuyện này đã chạy tới nói cho mẫu hậu ngay, nhi thần lo lắng bản thân sẽ không nhịn được mà nói với phụ hoàng...”
Sắc mặt Hoàng Hậu vô cùng âm trầm.
“Nếu mẫu hậu có thể cho nhi thần ba mươi ngàn lượng bạc thì nhi thần sẽ chôn kín chuyện này ở trong lòng.” Cung Hi Vương nhếch môi: “Nhi thần chờ mẫu hậu đưa bạc tới.”
Hắn ta nói xong thì rời đi.
Hoàng Hậu vừa mới rời khỏi Đông Cung thì lại phải vòng lại, đang muốn cho người gọi Thái Tử hỏi nhưng ngẫm nghĩ một hồi rồi lại thôi.
E là Thái Tử cũng không biết Ngô thứ phi kia lại chính là An Tĩnh Vương phi.
“Doãn ma ma, ngươi cầm thẻ bài của bổn cung ra ngoài một chuyến, đi hỏi thăm xem nhà mẹ đẻ của An Tĩnh Vương phi đang ở đâu, dùng tốc độ nhanh nhất tìm người đưa vào cung, trực tiếp đưa tới chỗ bổn cung.”
Doãn ma ma là ma ma tâm phúc của Hoàng Hậu, bà ta biết tính nghiêm trọng của chuyện này nên lập tức cầm lấy thẻ bài của Hoàng Hậu rời khỏi hoàng cung.
Cùng lúc đó, Vân Sơ đỡ Sở Dực dắt theo hai đứa nhỏ ra cung.
Hai mươi trượng đối với Sở Dực mà nói chỉ là chuyện như cơm bữa, hơn nữa Vân Sơ còn nhét bạc cho hai thị vệ thi hành hình phạt kia nên bọn họ đã nương tay rất nhiều.
“Phụ vương...” Sở Trường Sinh nước mắt lưng tròng: “Có đau hay không, con thổi cho ngài.”
Sở Hoằng Du cũng đỏ mắt: “Hoàng tổ phụ thật là xấu, quá xấu, chỉ biết đánh phụ vương...”
Sở Trường Sinh lau nước mắt nói: “Là trắc phi kia và quốc... phu nhân hư, hoàng tổ phụ bị bọn họ lừa nên mới muốn phạt mẫu thân.”
Sở Dực ghé vào đệm mềm trên xe ngựa mở miệng nói: “Hai đứa con đừng khóc, ta không sao, chuyện lần này cũng vừa vặn dạy cho các con một bài học, trong sách có nói, một người không vào miếu, hai người không xem giếng, các con có hiểu không?”
Hai đứa nhỏ mờ mịt lắc đầu.
“Một người không vào miếu nghĩa là nếu trong miếu bị mất trộm đồ quý thì sẽ bị hoài nghi là kẻ ăn trộm.” Vân Sơ mở miệng nói: “Hai người không xem giếng chính là nếu một người trượt chân ngã xuống giếng thì người còn lại sẽ bị nghi ngờ, đương nhiên cũng có thể là người kia bị đẩy xuống giếng thật. Lần này nương đã cố gắng né tránh nhưng cuối cùng vẫn chọc phải phiền phức, chỉ có thể nói là lòng người khó đoán.”
Nàng không đoán được vì sao Quốc công phu nhân lại hãm hại nàng.
Cũng đoán không được tại sao Hoàng Thượng lại dễ dàng tin lời Quốc công phu nhân.
Xe ngựa mau chóng về tới cửa vương phủ, Trịnh ma ma đưa hai đứa nhỏ đi rửa mặt, Vân Sơ cầm một lọ thuốc bôi lên vết thương cho Sở Dực.
Nhìn vết thương mới vết thương cũ trên m.ô.n.g nam nhân, nàng không khỏi thở dài: “Đều do ta.”
Trước khi thành thân hắn đã chịu hai trận đòn roi, cũng là do nàng.
Sở Dực nghiêng đầu nhìn nàng: “Nên trách ta, Phương trắc phi hãm hại nàng là vì ta.”
“Phương trắc phi không đáng sợ.” Vân Sơ vừa thoa thuốc vừa nói: “Chàng từng đắc tội người của phủ Quốc công sao?”
Sở Dực lắc đầu, hắn cũng không tiếp xúc nhiều với phủ Quốc công.
Hắn im lặng một chút rồi mở miệng nói: “Ta từng nghe mẫu phi nói hai mươi ba mươi năm trước, phụ hoàng từng thỉnh cầu tiên hoàng hạ chỉ cưới Lê đại tiểu thư năm ấy làm thê tử, cũng chính là Quốc công phu nhân bây giờ, chẳng qua lúc ấy tiền Thái Tử qua đời, phụ hoàng thân là nhị hoàng tử sắp được phong làm Thái Tử, tiên hoàng cho rằng Lê đại tiểu thư không xứng làm chính phi nên đã hạ chỉ ép phụ hoàng cưới đích trưởng nữ của Công Tôn gia, cũng chính là đương kim Hoàng Hậu.”
Vân Sơ khó mà tin được.
Trong ấn tượng của nàng, đương kim hoàng thượng là người háo sắc, hôm nay sủng ái mỹ nhân này, ngày mai sủng hạnh tài tử kia, hậu cung thường xuyên có người mới.
Hoàng Thượng vậy mà từng cầu cưới người trong lòng sao?
Chỉ vì Quốc công phu nhân từng là người trong lòng của Hoàng Thượng nên dù Quốc công phu nhân trợn mắt nói dối thì Hoàng Thượng cũng nguyện ý tin tưởng?