Hắn ta đã đứng ở phe đối lập với mẫu thân, lựa chọn bán mạng cho Cung Hi Vương mà mẫu thân còn lo hắn ta có được mặc y phục lành lặn hay không.
Hắn ta đã lâu không cảm nhận được sự quan tâm như vậy.
Trong một khoảnh khắc, cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
“Cảm tạ... Vương phi.”
Hắn ta cúi đầu.
Hắn ta sẽ không đầu quân cho Thái Tử.
Trong mắt hắn ta Thái Tử vụng về như lợn, bây giờ đang có Hoàng Hậu chống lưng nên mọi sự mới thuận lợi, một khi Hoàng Hậu xảy ra chuyện thì Thái Tử chắc chắn sẽ bị phế.
Hắn ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn một con thuyền mà hắn ta đã biết nó sẽ lật.
“Mặc kệ ngươi lựa chọn thế nào thì chúng ta vẫn là đối thủ, ngươi cứ nghe theo trái tim của mình là được.” Vân Sơ mở miệng: “Nhưng mong ngươi nhớ kỹ, ngươi phải giữ bí mật cho Phinh nhi.”
Nàng nói xong thì nhấc váy bước lên xe ngựa, Sở Dực cũng bước lên theo.
Xe ngựa đi được một đoạn thì Thu Đồng ngồi bên ngoài xe ngựa mới hỏi: “Vương phi nói cho Tạ Thế An biết những chuyện này, ngài không lo lắng Tạ Thế An lợi dụng Tạ Phinh để giúp Thái Tử và Cung Hi Vương liên thủ sao?”
Sở Dực mở miệng nói: “Một mưu sĩ tầng chót, một kẻ mạo danh người khác để có được thân phận thứ phi, hai người này dù có bản lĩnh to bằng trời thì cũng không thể nào thay đổi được ý nghĩ của hai vị hoàng tử.”
Vân Sơ cười cười: “Tạ Thế An đã biết được bí mật to như vậy, hắn ta chắc chắn sẽ lợi dụng nó đến cùng.”
Chỉ đáng tiếc Tạ Phinh không phải là một người chịu để người khác khống chế, hơn nữa Cung Hi Vương cũng chưa chắc sẽ nghe theo mọi kiến nghị của Tạ Thế An.
Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nàng cũng rất tò mò.
“Phụ hoàng mới vừa hạ chỉ bảo ta tới Công bộ rèn luyện.” Sở Dực chuyển đề tài: “Có thể thời gian này ta sẽ rất bận, buổi tối không cần chờ ta về dùng bữa.”
Vân Sơ gật đầu.
Công bộ là nơi không được chú trọng nhất trong lục bộ, chủ quản đồn điền thuỷ lợi đất đai đường sá, không được bên trên để tâm nhưng lại rất dễ lấy lòng dân chúng.
Nàng cho rằng đây là một nơi rất tốt.
Lúc hai người trò chuyện trên đường thì Tạ Thế An cũng đã về kinh thành, chạy ngay tới phủ Cung Hi Vương.
Hắn ta là phụ tá trong phủ, chỉ cần đưa lệnh bài là có thể đi vào từ cửa hông của vương phủ, hắn ta đi tới thư phòng của Cung Hi Vương thì lại thấy có rất nhiều người đang chờ ở đó.
Mấy người này đều là phụ tá trong phụ.
Các phụ tá mỗi ngày sẽ trình lên một số quốc sác, nếu được Cung Hi Vương nhìn trúng thì sẽ có thưởng, địa vị cũng được nâng lên một chút.
Trong khoảng thời gian này, ngày tháng của Cung Hi Vương không suôn sẻ nên đám phụ tá bọn họ cũng chẳng có ngày lành, ai nấy đều run sợ đứng yên một chỗ.
Nhìn thấy Tạ Thế An đi tới, đám phụ tá không hẹn mà cùng nhau chặn trước cửa thư phòng.
Tạ Thế An này mới mười ba tuổi, lại còn mù một mắt nhưng kể từ khi tới vương phủ đã được Vương gia sủng tín, khiến bọn họ cảm thấy nguy cơ tràn ngập.
Tạ Thế An thu hết động tác của bọn họ vào trong đáy mắt.
Hắn ta cũng không gấp gáp, không có gì phải tranh, chỉ cần có thực lực là sẽ chứng minh được tất cả.
Đám phụ tá lần lượt bước vào thư phòng báo cáo rồi lần lượt ủ rũ cụp đuôi đi ra, cuối cùng mới đến phiên Tạ Thế An.
Cung Hi Vương cau có ngồi trên ghế, ánh mắt vô cùng âm trầm.
Lúc trước liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến hắn ta không còn được phụ hoàng tín nhiệm nữa, chỉ là một Vương gia có phong hào chứ không có bất kỳ thực quyền nào.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì triều đình sẽ bị Thái Tử và lão tam chia năm xẻ bảy mất.
“Vương gia.” Tạ Thế An hành lễ xong thì ngẩng đầu nói: “Không biết ngày mai tại hạ có thể theo Vương gia tiến cung một chuyến không?”
Cung Hi Vương nhíu mày: “Ngươi muốn vào cung làm gì?”
“Tại hạ muốn chứng minh một việc.” Tạ Thế An trả lời: “Nếu thật sự làm rõ được chuyện này thì Vương gia sẽ có thể cho Thái Tử một đòn trí mạng.” “Hửm?” Cung Hi Vương bị gợi lên hứng thú: “Một đòn trí mạng, ngươi xác định trí mạng sao?”
Tạ Thế An lộ ra tươi cười: “Nếu tại hạ có nửa lời giả dối thì sẽ mặc cho Vương gia xử trí.”
Vương gia tiến cung thượng triều đều sẽ đưa theo một gã hầu.
Tạ Thế An mặc xiêm y của gã hầu theo Cung Hi Vương vào hoàng cung, hắn ta vẫn luôn đứng chờ bên ngoài Kim Loan Điện, chờ sau khi tan triều, Cung Hi Vương và Thái Tử cùng từ trong điện bước ra, hắn ta lập tức theo sau Cung Hi Vương cùng đến Đông Cung.
“Hôm qua ta vừa có được một ít trà mới, nhị đệ vừa lúc tới nếm thử xem.”
Thái Tử sai người dâng trà, Cung Hi Vương vừa uống trà vừa nói chuyện.
Tạ Thế An đứng ngoài cửa, lấy cớ muốn đi ngoài rồi lén lút đến hậu viện.
Hắn ta đến cung phòng thay y phục tiểu thái giám rồi mới bước ra.
Lúc trước Cung Hi Vương đã nói cho hắn ta biết thứ phi của Thái Tử ở nơi nào, hắn ta cúi đầu, chỉ đi nhầm một lần đã nhanh chóng tìm ra phương hướng chính xác.
Hắn ta đi đến cửa đại điện, cúi đầu nói: “Lúc nãy tiểu nhân nhặt được chiếc khuyên tai này ở bên hồ, hẳn là Ngô thứ phi đánh rơi, xin tỷ tỷ đưa cho Ngô thứ phi giúp.”
Cung nữ canh cửa nhận lấy khuyên tai rồi đi về phía thiên điện nơi Tạ Phinh đang ở.
Tạ Phinh đang đổi thuốc, cánh tay bị thương của nàng ta đang kéo da non, ngày nào cũng ngứa ngáy khó chịu, một khi lên cơn ngứa là trong lòng lại bực bội, gương mặt không một chút cảm xúc.
Lúc này, tiểu cung nữ đưa một chiếc khuyên tai tới trước mặt nàng ta: “Lúc nãy có một tiểu thái giám nói đã nhặt được khuyên tai của thứ phi, mời thứ phi xem qua.”
Tạ Phinh nhíu mày, nàng ta chẳng có đánh rơi khuyên tai gì cả.
Nàng ta đang muốn mở miệng nói chuyện nhưng khi ánh mắt vừa nhìn thấy chiếc khuyên tai kia thì thân thể lại trở nên cứng đờ.
Nàng ta đứng thẳng dậy, ngón tay run rẩy cầm lấy chiếc khuyên tai kia, gian nan mở miệng: “Tiểu thái giám kia còn ở đó không?”
Cung nữ đáp lời: “Lúc nô tỳ đi vào thì hắn ta còn chưa rời đi, hẳn là đang chờ phần thưởng.”
Tạ Phinh hít một ngụm không khí, ngã ngồi xuống đệm: “Cho hắn ta vào đây.”
Nàng ta siết chặt khuyên tai kia, đó là tín vật đính ước khi trước phụ thân đưa cho nương nàng ta, đây là món trang sức mà ngày nào nương nàng ta cũng đeo trên tai, nàng ta chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.
Sau khi nương chết, tỷ đệ bọn họ bắt đầu phân chia di vật của nương.
Nếu nàng ta nhớ không lầm thì đôi khuyên tai này đã rơi tay An ca nhi.
Một lúc sau, nàng ta đã thấy một tiểu thái giám đi vào, đầu cúi thật thấp, căn bản không nhìn thấy mặt.
Tạ Phinh trầm giọng nói: “Ngẩng đầu.”
Gương mặt kia chậm rãi hiện ra trước mắt Tạ Phinh.
Quả nhiên như tin tức nàng ta nghe được, Tạ Thế An mù một con mắt, còn mắt còn nguyên vẹn kia còn sắc bén và âm trầm hơn trước đây nhiều.
Tạ Thế An cũng thấy được gương mặt của Tạ Phinh.
Gương mặt này đã không còn giống như nửa năm trước, giờ đây nó trông thật gầy, dài nhọn khiến đôi mắt trông càng to hơn, ấn đường phảng phất nét ưu sầu mà trước đây không có.
Khó trách vị Ngô thứ phi này vào cung lâu như vậy mà không có người nào nhận ra
“An, An ca nhi!” Tạ Phinh hít sâu một hơi: “Sao ngươi lại tới đây, sao ngươi lại biết được?”
Tạ Thế An mím môi nói: “Hôm qua ta gặp mẫu thân, cũng chính là Bình Tây Vương phi, là ngài ấy nói ta biết.”
Tạ Phinh siết chặt nắm tay.
Mẫu thân chân trước đồng ý giữ bí mật cho nàng ta, sau lưng đã nói ngay cho Tạ Thế An.
Tuy Tạ Thế An là thân đệ đệ của nàng ta nhưng bây giờ cả hai đang đứng ở hai phía đối lập, nàng ta sợ hãi...
“Mẫu thân bảo ta tới đầu quân cho Thái Tử.” Tạ Thế An gằn từng chữ một: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Tạ Phinh thả lỏng bàn tay, nàng ta đột nhiên hiểu ra suy nghĩ của mẫu thân.
Một người không có bối cảnh như nàng ta sẽ rất khó vẫy vùng ở Đông Cung, nếu Tạ Thế An đầu quân cho Thái Tử thì chẳng khác nào nàng ta có thêm một trợ lực.
Mẫu thân không phải đang tiết lộ bí mật của nàng ta mà là tìm cho nàng ta một trợ thủ đắc lực.