Lúc trước Ngô Vân đã đưa nàng một lần, lúc đó nàng đã từ chối.
Không ngờ bây giờ lại bằng một phương thức khác mà xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng lui về phía sau một bước, né tránh bàn tay của Ân phi: “Đa tạ mẫu phi, nhưng con đã có hài tử rồi, chính là Du ca nhi cùng Trường Sinh.”
“Nữ nhân nào cũng muốn có hài tử thân sinh của mình, đây là quyền lợi của nữ nhân chúng ta.” Ân phi kéo tay nàng: “Ta tốn năm ngàn lượng mới mua được đó, đừng cô phụ lòng tốt của ta, ăn nó.”
“Năm ngàn lượng!” Công chúa Khánh Hoa kinh hô: “Ta biết tại sao Ngô đại phu không chịu gặp ta rồi, bởi vì ta chưa đưa bạc, ta đã hiểu rồi.”
Vân Sơ cầm viên thuốc nho nhỏ, nghiêm mặt nói: “Du ca nhi cùng Trường Sinh chính là hài tử thân sinh của con, đời này con có bọn nó là đủ rồi.”
Ân phi đã nhìn ra Vân Sơ không phải đang nói dối mà thật lòng nghĩ như vậy, thật sự xem hai đứa nhỏ như hài tử thân sinh của mình.
“Vậy ngươi nói chuyện phải giữ lời.” Công chúa Khánh Hoa mở miệng: “Nếu sau này ngươi mang thai thì sao?”
Ăn thần dược này xong thì trong vòng ba tháng sẽ mang thai, nhưng nếu không uống thuốc thì một nữ tử bình thường trong vòng ba bốn năm cũng sẽ mang thai.
“Nếu có thì đó là duyên phận.” Vân Sơ nhướng mắt: “Nếu hài tử đã lựa chọn người mẫu thân này thì ta cũng không bỏ rơi nó.”
Ánh mắt Ân phi nhìn Vân Sơ lập tức thay đổi.
Bà ấy đã hiểu ra vì sao Dực nhi lại chọn Vân Sơ làm Vương phi, cũng hiểu tại sao hai đứa nhỏ chỉ thích Vân Sơ.
Vân Sơ sẽ không chủ động tìm cách mang thai hài tử nhưng nếu hài tử tới, nàng cũng không vì sợ người ta nghi kỵ mà bỏ rơi hài tử.
Đây là một nữ tử thẳng thắn.
“Sơ nhi.” Ân phi thân mật hô: “Vậy ta không đưa con viên thuốc này nữa, con và Dực nhi hạnh phúc thì cái gì cũng tốt.”
Vân Sơ biết Ân phi đã thật lòng tiếp nhận nàng.
Nàng hành lễ: “Đa tạ mẫu phi.”
Ân phi tiếp tục nói: “Mấy ngày nay cứ để Du ca nhi và Trường Sinh ở lại trong cung giải buồn với ta.”
Sở Hoằng Du chu miệng, nó và mẫu thân đã xa nhau hơn một tháng, thật vất vả mới có thể quang minh chính đại ở bên cạnh nhau mỗi ngày.
“Tây Vực mới tiến cống mấy món đồ chơi rất vui.” Ân phi cười nói: “Chiều mai là đưa vào cung rồi, nếu con ở đây thì có thể lựa chọn trước, đến chậm là không còn được thứ tốt đâu.”
Tiểu gia hỏa lập tức sáng mắt: “Vậy con và muội muội ở lại trong cung với hoàng nãi nãi.”
Ân phi vẫy vẫy tay, ý bảo Sở Dực mau mang người đi đi, bằng không hài tử hối hận là không dỗ được đâu.
Sở Dực còn ước gì hai đứa nhỏ ở trong cung cho xong, bằng không tối nay bị chiếm mất địa bàn, hắn phải ngủ ở đâu chứ.
Hắn lập tức lôi kéo Vân Sơ rời khỏi Trường Thu Cung.
Sở Dực nghỉ kết hôn ba ngày, hắn đưa Vân Sơ trở về vương phủ, ba ngày này, hắn muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh Vân Sơ.
Hai người vừa tới cửa lớn vương phủ thì Thính Tuyết đã bước ra nói: “Vương phi, Giang di nương tới, nói là chờ Vương phi bận rộn xong thì xin gặp mặt một lúc.”
Vân Sơ nhíu mày.
Giang di nương không phải người không hiểu chuyện, nếu không phải chuyện quan trọng thì sẽ không tới cầu kiến nàng ngay ngày tân hôn đầu tiên của nàng.
Vân Sơ sai người đưa Giang di nương tới phòng khách.
Ngoài Giang di nương thì còn có hai đứa nhỏ Tạ Nhàn và Từ Thích, nàng ấy cũng đưa hai hài tử theo cùng. Vân Sơ bảo Thính Tuyết chăm sóc hài tử, mời Giang di nương ngồi xuống rồi cho người dâng trà.
Trông Giang di nương có vẻ rất sợ hãi.
Nàng cúi đầu nói: “Tiện thiếp đến đây là có một chuyện muốn nói với Vương phi.”
Vân Sơ gật đầu.
Thật ra lúc nãy Thu Đồng đã tới nói với nàng, hôm qua Tạ Thế An đến nhà của Giang di nương, một mình đi vào trong, Tam Cửu không được đi theo nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, xem ra cũng không phải là chuyện nhỏ.
“Chiều hôm qua, Tạ Thế An... cầm một thanh chủy thủ xông vào nhà, kề d.a.o vào cổ Nhàn tỷ nhi, muốn ta cho hắn ta bạc.” Giang di nương kinh hoàng bất an, tay vẫn còn run rẩy: “Hắn ta đã cướp đi một trăm lượng... Ta cho đưa cho hắn ta nên Nhàn tỷ nhi còn chưa bị gì, nhưng... lỡ đâu sau này hắn ta lại đến, tiện thiếp phải làm sao đây, Vương phi, tiện thiếp thật sự không nghĩ ra cách gì nên mới tìm tới cửa ngay thời điểm không thích hợp như vậy, xin Vương phi cứu mạng!”
Thân thể nàng ấy mềm nhũn, quỳ gối xuống đất.
Vân Sơ lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Tạ Thế An mà nàng biết là một người vô cùng cẩn thận, cho dù hắn ta muốn làm chuyện gì thì cũng sẽ suy nghĩ cặn kẽ, từ từ mưu tính, sao có thể cầm d.a.o xông vào nhà Giang di nương?
Chẳng lẽ một người bị cuộc sống đè nén đến cuối cùng sẽ biến thành một Tạ Thế Duy khác sao?
Chuyện này có gì đó không đúng.
Vân Sơ đỡ Giang di nương dậy: “Ngoài đòi bạc ra thì hắn ta còn làm gì nữa?” . Đam Mỹ Cổ Đại
Giang di nương thật sự đã bị hù chết.
Nàng ấy và Nhàn tỷ nhi sống một mình bên ngoài, nhận nuôi nghĩa tử Từ Thích, chờ đến tháng ba thì sẽ cho nghĩa tử đi đọc sách, nàng ấy ở nhà dạy Nhàn tỷ nhi thêu hoa, cũng có thể kiếm thêm một ít, cuộc sống cũng xem như tự tại.
Ngày hôm qua phu nhân gả vào vương phủ, nàng ấy lên phố xem náo nhiệt một hồi rồi đưa hài tử về nhà.
Vừa về đến nhà thì đã có người gõ cửa, nàng ấy tưởng là mấy người bán rong tới thu mua đồ thêu, ai ngờ vừa mở cửa ra thì đã nhìn thấy Tạ Thế An.
Nàng ấy theo bản năng muốn đóng cửa lại nhưng Tạ Thế An đã nhanh chân bước vào, sau khi Tạ Thế An vào trong thì hắn ta đã quay lưng đóng cửa.
Lúc nàng ấy còn chưa kịp phản ứng thì Nhàn tỷ nhi đã bị Tạ Thế An bắt lấy, một thanh chủy thủ đã nằm trên cổ của Nhàn tỷ nhi.
Từ Thích bước lên cắn Tạ Thế An một ngụm nhưng lại bị Tạ Thế An đá văng.
Tạ Thế An nói hắn ta chỉ cần bạc, chỉ cần nàng ấy giao bạc cho hắn ta là được, hai người cứ đẩy tới đẩy lui, cuối cùng hắn ta đã cầm đi một trăm lượng bạc.
Tạ Thế An cầm bạc xong cũng không trực tiếp rời đi mà lại đi đến nhà bếp, hình như còn xách theo một túi lương thực, nếu không phải Vương phi hỏi thì nàng ấy còn không nhớ nổi chuyện này.
Vân Sơ ngắt lời nàng ấy: “Trong túi kia là loại lương thực nào?”
“Là đậu đen ta mua mấy hôm trước.” Giang di nương lau nước mắt: “Thích ca nhi sắp đi đọc sách, mỗi ngày tới lui kinh thành quá mất thời gian nên ta muốn mua một chiếc xe ngựa, đậu đen này là dùng để nuôi ngựa.”
Vân Sơ khựng lại.
Nàng hiểu rồi, nàng chậm rãi mở miệng: “Bây giờ ngươi mau tới Tạ gia một chuyến.”
Giang di nương lắc đầu như trống bỏi: “Không, không thể đi, Tạ Thế An chính là một con sói, hắn ta sẽ lấy mạng ta như đã từng hại c.h.ế.t Thính Vũ.”
“Nếu ngươi không đi thì sẽ mất mạng.” Vân Sơ nhìn nàng ấy rồi nói: “Ngươi muốn bảo vệ được bản thân và Nhàn tỷ nhi thì phải nghe ta.”
Trái tim của Giang di nương đột nhiên bị bóp chặt.
Nàng ấy bỗng nhiên ý thức được mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nàng ấy run run rẩy rẩy đứng lên: “Vâng, Vương phi, tiện thiếp đã biết.”