Phương Tâm Nghiên đứng bên cạnh Thái Tử Phi tuy biết bản thân đã mang thai nhưng nàng ta cũng không muốn về Đông Cung mà lại theo mọi người tới tân phòng.
Nàng ta vừa liếc mắt thì đã thấy Sở Hoằng Du đang nhìn Vân Sơ chằm chằm.
Nàng ta nghe nói tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương vô cùng bướng bỉnh, lúc trước Đàm nhị tiểu thư chính là bị tiểu thế tử này dọa chạy.
Nàng ta nghĩ chắc tiểu thế tử này cũng sẽ dùng thủ đoạn để giáo huấn Vân Sơ thôi.
Tiểu hài tử biết cái gì đâu, chỉ là trút giận một chút thôi, nhưng cũng đủ khiến Vân Sơ mất mặt.
Nàng ta cười mở miệng nói: “Tiểu thế tử, sau này đây là mẫu thân của ngươi, ngươi đã kính trà chưa?”
Hai mắt Sở Hoằng Du sáng ngời, thì ra còn có thể kính trà cho mẫu thân.
Nó vội vàng đi đến bên cạnh chiếc bàn, nhờ Thính Tuyết châm trà, Thính Tuyết đặt ly trà vào tay nó.
Nước trà kia nóng hôi hổi, tiểu gia hỏa cẩn thận bưng ly trà đi về phía Vân Sơ.
Phương Tâm Nghiên cong môi cười.
Nếu nàng ta đoán không sai thì tiểu gia hỏa này sẽ hắt ly trà nóng kia lên người Vân Sơ, có trò hay để xem rồi.
“Mẫu thân, mời uống trà.”
Sở Hoằng Du lớn tiếng nói, thanh âm to lớn vang dội rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên nó có thể quang minh chính đại gọi một tiếng mẫu thân trước mặt tất cả mọi người, cảm giác này thật quá tốt đẹp.
Vân Sơ nhận lấy chung trà, cười nói: “Cảm tạ Du ca nhi.”
Phương Tâm Nghiên há hốc mồm.
Nàng ta nhớ người lựa chọn Vân Sơ chính là tiểu quận chúa, hẳn là tiểu thế tử này không thích Vân Sơ mới đúng, tại sao lại như vậy...
Có lẽ là Bình Tây Vương ân cần dạy bảo, không cho phép tiểu thế tử khiến Vân Sơ khó xử.
Nàng ta hít sâu một hơi, bỗng nhiên khựng lại: “Tại sao trong phòng này lại có mùi cá viên, hỉ yến hôm nay cũng có cá viên, không phải là tân nương tử ăn cá viên trong tân phòng đó chứ?”
Mọi người cẩn thận hít hà.
Ngoài mùi hương của nến và trầm ra thì quả thật có mùi cá viên, tuy rằng rất nhạt nhưng vẫn có thể ngửi ra.
Công chúa Khánh Hoa nhíu mày.
Trong ngày tân hôn, tân nương tử không được phép ăn uống, một là dùng việc tuyệt thực này để biểu hiện sự lưu luyến không rời với nhà mẹ đẻ, hai là ăn nhiều sẽ không tiện đi nhà xí, sau này đã chậm rãi trở thành quy củ.
Vân Sơ tốt xấu cũng từng gả một lần, sao một chút quy củ này cũng không biết?
Thật là mất mặt xấu hổ.
Công chúa Khánh Hoa chuẩn bị mở miệng cho qua chuyện này.
Không phải nàng ta giúp Vân Sơ, mà là Vân Sơ bây giờ đã là thê tử của Dực nhi, nàng ta chỉ giữ thể diện cho Dực nhi mà thôi.
Không đợi nàng ta mở miệng, Vân Sơ đã cong môi cười: “Cá viên là Vương gia đưa tới, chẳng lẽ ngày Phương trắc phi cùng Thái Tử điện hạ thành thân, điện hạ không đưa thức ăn tới tân phòng sao?”
Phương trắc phi trợn tròn đôi mắt.
Nàng ta cho rằng Vân Sơ sẽ phủ nhận, sau đó nàng ta sẽ chỉ ra chứng cứ khiến Vân Sơ không thể phản bác, nhưng nàng ta không ngờ Vân Sơ lại thừa nhận, còn cắn ngược nàng ta.
Ngày thành hôn của nàng ta, Thái Tử chỉ lo tiếp đãi khách khứa, uống đến say khướt, có thể nói là miễn cưỡng động phòng, nàng ta thật sự không cảm nhận được một chút ôn tồn nào.
So sánh với Vân Sơ, nàng ta cảm thấy việc bản thân gả cho Thái Tử là một điều rất tủi thân.
Nàng ta hung hăng liếc Vân Sơ, chỉ là đưa thức ăn mà thôi, khoe khoang cái gì, đắc ý cái gì!
Vân Sơ nhìn những người khác: “Hay là mọi người cũng nhịn đói suốt trong ngày thành thân?” Mọi người ngượng ngùng cười.
Nếu nói bản thân thật sự nhịn đói cả ngày thì có vẻ như bọn họ không được phu quân yêu thương.
Nếu nói bản thân có ăn chút gì đó thì bọn họ có tư cách để giễu cợt Vân Sơ sao?
Đương nhiên là không thể nhịn đói cả ngày rồi, trên cơ bản đều có nha hoàn đưa thức ăn tới lót dạ, chỉ có vài phụ nhân được trượng phu mang đồ ăn tới, tình cảm của mấy phu nhân này và trượng phu vô cùng sâu nặng, có thể thấu hiểu Vân Sơ, bọn họ lập tức chuyện đề tài.
Thái Tử Phi trầm mặc gọi Phương trắc phi ra ngoài.
Sắc mặt Thái Tử Phi vô cùng khó coi.
Nàng ấy lạnh lùng nhìn Phương Tâm Nghiên nói: “Hiện giờ ngươi là trắc phi của Thái Tử, mỗi lời nói hành động của ngươi đều đại diện cho Đông Cung, ngươi khiến Bình Tây Vương phi khó xử là muốn khiến quan hệ giữa Thái Tử cùng Bình Tây Vương trở nên khập khiễng sao?”
“Rõ ràng là Vân Sơ khiến thiếp thân mất mặt.” Phương Tâm Nghiên cắn môi dưới: “Nàng ta ỷ vào Vân gia nên mới khiến Bình Tây Vương đối xử với nàng ta như vậy, nàng ta có gì đắc ý chứ...”
“Ngươi!” Thái Tử Phi hít sâu một hơi: “Xem ra trong lòng ngươi vẫn còn nhớ thương Bình Tây Vương, Phương trắc phi, Thái Tử tính cách đôn hậu nhưng không phải chuyện gì cũng có thể chịu đựng, ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Thái Tử Phi phất tay áo rời đi.
Phương Tâm Nghiên sờ bụng mình, đúng vậy, nàng ta bây giờ đã là trắc phi của Thái Tử, có huyết mạch của Thái Tử, nàng ta còn nghĩ tới Bình Tây Vương làm gì.
Nàng ta và Bình Tây Vương chung quy đã ở hai phía đối lập, nàng ta sinh hài tử cho nam nhân khác, mà hắn cũng đã cưới nữ nhân khác, không còn cơ hội nữa...
Hỉ yến cũng sắp kết thúc, hoàng hôn chậm rãi buông xuống.
Theo quy củ thì khách khứa có thể đi nháo động phòng, những người này phần lớn là người của tông thất, còn có một số thủ hạ của Sở Dực.
“Tam đệ, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.” Thái Tử ôm bả vai Sở Dực: “Đệ sống hai mươi sáu năm mới có một khắc đêm xuân này, chúng ta đi xem náo nhiệt nào.”
Sở Dực gạt tay Thái Tử xuống dưới: “Hoàng huynh, đây là đêm xuân của ta, mọi người không cần xem náo nhiệt.”
“Nháo động phòng chính là nháo.” Cung Hi Vương mở quạt: “Càng nháo càng tốt.”
Sở Dực nhướng mắt, men rượu khiến ánh mắt của hắn trở nên mơ hồ: “Nghe nói Phương trắc phi mới mang thai, thân thể không khoẻ, Thái Tử hoàng huynh nên trở về bầu bạn thì hơn.”
Thái Tử vỗ đầu: “Xem này, sao ta lại quên mất chuyện này rồi, tam đệ, ta về cung trước.”
Sở Dực nhìn Cung Hi Vương, mở miệng nói: “Nhị hoàng huynh vừa được giải lệnh cấm túc, ở bên ngoài lâu sợ là không ổn.”
Cung Hi Vương khép quạt giấy, cười to nói: “Nhìn không ra một người lạnh lùng như tam đệ lại đau lòng tân nương như thế, Vân gia không nhìn lầm người, vậy vi huynh đi trước.”
Thái Tử và Cung Hi Vương vừa rời đi thì đám tông thất kia cũng biết bản thân ở lại cũng chẳng làm được gì nên cũng lục tục giải tán.
Khách khứa tan hết, vương phủ to lớn trở nên an tĩnh, chỉ còn âm thanh hạ nhân dọn dẹp quét tước, đèn lòng đó treo dưới mái hiên, gió thổi lung lanh, phát ra ánh sáng ấm áp.
Sở Dực đi tới cửa tân phòng.
Hắn vô cớ khẩn trương, hít sâu một hơi rồi mới đưa tay đẩy cửa.
Lúc này, một ma ma từ bên sườn đi tới, đưa một chiếc khăn trắng tới trước mặt hắn.
Màu trắng kia dưới ánh đèn lồng màu đỏ càng trở nên trắng bạch như tuyết, có chút chói mắt.
Hắn nhíu mày: “Đây là?”
“Hồi Vương gia, đây là nguyên khăn tân hôn.” Nhĩ ma ma cúi đầu nói: “Vào đêm tân hôn, đặt khăn trên giường, sáng mai lão nô sẽ đến thu.”
Nhĩ ma ma sửng sốt: “Vương gia, đây là quy củ, sáng sớm mai còn phải mang nguyên khăn tới Nội Vụ Phủ...”
“Quy củ?” Sở Dực cười: “Nhĩ ma ma biết rõ vương phi gả lần hai, lại lấy quy củ tới nói chuyện với bổn vương, từ khi nào mà vương phủ này lại do Nhĩ ma ma định đoạt?”
Mặt Nhĩ ma ma đột nhiên trắng bệch.
Bà ta là nhũ mẫu của Sở Dực, ngày đầu tiên Sở Dực sinh ra, là bà ta ôm hắn vào n.g.ự.c cho bú, nhũ mẫu xem như nửa mẫu thân, mấy năm nay Sở Dực vô cùng tôn kính bà ta.
Bởi vì hậu viện vương phủ không có nữ chủ nhân nên việc vặt ở đó đều do bà ta xử lý, dù bà ta sắp xếp thế nào thì Vương gia cũng chưa từng nói một lời, hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Vương gia dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy nói chuyện với bà ta.