Hài tử của bà ta đứa nào cũng khỏe mạnh, đương nhiên không biết đến sự tồn tại của Tất lang trung.
Đại phu lợi hại như vậy, làm sao Vân Sơ mời nổi, tại sao lại đích thân đến xem bệnh cho Quế Lan...
Hay là...
Sống lưng bà ta chợt lạnh, không nhịn được rùng mình một cái.
“Là, là ta mắt mũi vụng về.” Vân tứ thẩm gian nan mở miệng: “Mạo phạm Tất lang trung, mong Tất lang trung thứ lỗi.”
Vân Sơ lạnh lùng nói: “Tứ thẩm, ngươi còn chưa trả lời, tại sao lại hạ độc vào nước trà?”
“Ta không có!” Vân tứ thẩm lớn tiếng nói: “Ta chưa từng nghe đến thứ gọi là tiền uyển thảo, ta hạ độc gì chứ, ta bị điên à? Tuy ta và Quế Lan không quá thân cận nhưng đều là tức phụ của Vân gia, ta hạ độc bà ấy làm gì? Sơ nhi, tuy bây giờ thân phận ngươi không giống như trước, là Ngũ phẩm Nghi nhân do Hoàng Thượng đích thân phong tặng nhưng cũng không thể ngang nhiên vu oan người khác, không bằng không chứng!”
Vân Nhuận bước lên phía trước: “Tứ thẩm quả thật không có lý do làm chuyện này, Vân Sơ, ngươi quá xúc động.”
“Vậy sao?” Vân Sơ bước lên bắt lấy cánh tay của Vân tứ thẩm.
Vân tứ thẩm trừng to đôi mắt: “Ngươi muốn làm gì?”
Bà ta dùng sức giãy giụa nhưng bả vai lại bị Thu Đồng giữ chặt.
Vân Sơ tìm được một tờ giấy gói nằm trong hầu bao của Vân tứ thẩm, trên đó vẫn còn dính một ít bột phấn.
Tất lang trung nhận giấy gói ngửi ngửi, trầm giọng nói: “Đây chính là mùi hương của tiền uyển thảo, nếu uống hết một gói này, nam tử tráng niên cũng phải nằm liệt giường hơn nửa năm, nếu thai phụ uống phải thì hậu quả thật không dám tưởng tượng, rất có khả năng trở thành một thi hai mạng.”
Nghe vậy, sắc mặt Vân Trạch lập tức sa sầm.
Nói như vậy thì hung thủ hại thê tử của hắn sinh non trong giấc mộng của Sơ nhi chính là Vân tứ thẩm.
Tất cả người Vân gia ở đây đều sợ ngây người.
“Tứ thẩm, tại sao ngươi lại hạ độc Quế Lan thẩm?”
“Không phải vì Quế Lan tiếp nhận sổ sách của tiệm vải và trà trang nên ngươi bất mãn trả thù đó chứ?”
“Chúng ta đều là người một nhà, tứ thẩm ngươi làm như vậy thật quá đáng.”
Bằng chứng đã bày ra trước mắt, Vân tứ thẩm căn bản không có cách nào cãi lại.
Bà ta ấp úng mấp máy môi: “Lang trung bán thuốc nói đây chỉ là thuốc mê bình thường, uống một gói chỉ bệnh ba ngày là khỏi, sẽ không tổn hại thân thể, ta không biết đây là tiền uyển thảo...”
Trượng phu của Vân tứ Vân Tư Viễn đứng ra: “Bà ấy không thể nào làm hại tộc nhân, chuyện này căn bản là hiểu lầm.”
Vân Tư Viễn và Vân Tư Lân là người cùng thế hệ, đồng lứa với ông ta cũng chỉ có hai nam đinh này, Vân Tư Lân mất tích, Vân lão tướng quân bị bệnh, toàn bộ Vân gia chỉ còn lại một nam tử là Vân Tư Viễn.
Lời nói của ông ta cũng xem như có chút phân lượng.
Theo như ý ông ta nói thì mọi chuyện cũng chỉ nên dừng ở đây thôi.
Vân Trạch thản nhiên mở miệng: “Thiếu chút nữa đã nháo ra mạng người, chỉ một câu hiểu lầm là chấm dứt được sao?”
Vân Tư Viễn suy tư một lúc lâu rồi nói: “Lúc quay về ta sẽ cho người mang hai củ nhân sâm đến đây, cộng thêm hai trăm lượng bạc xem như là an ủi.”
Vân tứ thẩm cắn chặt khớp hàm. Chuyện lớn không thành, còn chưa trị được người mà còn phải tổn thất nhân sâm và bạc, thật sự quá thiệt mà.
Nhưng bà ta biết cần phải cứa da lóc thịt một phen thì chuyện này mới được cho qua.
Sắc mặt Vân Trạch lập tức sa sầm.
Đối với những người dám hạ độc thủ với tộc nhân, hắn sẽ không bao giờ cho cơ hội thứ hai.
Chuyện này có lần một sẽ có lần hai, lần đầu tiên làm ác không phải trả giá đắt thì lần thứ hai chắc chắn sẽ xảy ra.
Lần này may mắn vì Sơ nhi đã biết trước, vậy sau này thì sao?
“Tứ thúc, chuyện này không phải dùng bạc là có thể giải quyết.” Vân Trạch gằn từng chữ một, ngữ khí lộ ra sự chân thành và kiên quyết như đinh đóng cột: “Vân gia đang rơi vào thời kỳ rối loạn, không chấp nhận được một chút sơ suất.”
Lâm thị bước lên phía trước: “Vân gia trước nay vẫn luôn đoàn kết một lòng, nhờ vậy mới có thể vượt qua mọi phong ba, trở thành thế gia trăm năm sừng sững ở kinh thành. Điền thị, ngươi vì một chút ích lợi mà ra tay với tộc nhân, nếu sau này lợi ích lớn hơn bày ra trước mắt ngươi, ta thật không biết ngươi sẽ chọn từ bỏ lợi ích hay chọn phản bội Vân gia, ta nghĩ Vân gia đã không còn chỗ cho ngươi dung thân nữa.”
Vân tứ thẩm Điền thị không thể tin mở to hai mắt: “Đại tẩu nói vậy là có ý gì, tẩu muốn đuổi ta ra khỏi Vân gia sao?”
Vân Tư Viễn mở miệng: “Có phải là quá đáng rồi không?”
“Quá đáng chỗ nào hả!” Vân tam thẩm cười lạnh nói: “Hôm nay bà ta dám xuống tay với Quế Lan thẩm, ai biết ngày mai có xuống tay với người làm trượng phu như ngươi không, hôm nay không biết mua được tiền uyển thảo ở cái xó xỉnh nào, nói không chừng lần sau còn mua thạch tín về hạ độc, đến lúc đó nháo ra mạng người, có hối hận thì cũng muộn rồi!”
Người Vân gia trong đại sảnh sôi nổi gật đầu.
Không phải bọn họ lo lắng Điền thị ra tay với Vân Tư Viễn mà là lo cho bản thân một ngày nào đó vô ý đắc tội Điền thị rồi bị bà ta âm thầm hạ độc.
Điền thị lập tức phủ nhận: “Không thể nào, ta sẽ không làm ra chuyện như vậy!”
Vân Trạch nhìn về phía Vân Tư Viễn: “Bây giờ tứ thúc có hai lựa chọn, một là hưu thê, gạch tên tứ thẩm ra khỏi tộc phổ Vân gia.”
“Bức người hưu thê, thiên lôi đánh xuống!” Vân tứ thẩm Điền thị tức giận nói: “Hay cho Vân Trạch ngươi, ta đắc tội ngươi chỗ nào mà ngươi lại ép tứ thúc làm ra chuyện như vậy!”
“Còn lựa chọn thứ hai.” Vân Trạch đâu vào đấy nói: “Điền thị mưu sát không thành, báo quan, mời quan phủ ra mặt điều tra rõ án này, nên định tội thế nào thì cứ làm như vậy.”
Điền thị kinh sợ.
Bà ta đương nhiên không thể để bản thân bị hưu nhưng tới cửa quan lại càng đáng sợ hơn.
Vân Tư Viễn trầm giọng nói: “Không có lựa chọn thứ ba sao, Vân Trạch, ngươi thật sự muốn làm đến mức tuyệt tình như vậy à?”
“Bây giờ đại ca ta là người cầm lái Vân gia, mỗi một quyết định của huynh ấy đều phải suy xét cho tất cả mọi người ở Vân gia, cho cả gia tộc này.” Vân Sơ chậm rãi mở miệng nói: “Không phải đại ca ta xử lý tuyệt tình mà là bức tường thành đoàn kết của Vân gia không thể bị hủy hoại trong tay một người, tứ thúc, hy vọng ngươi có thể hiểu được.”
Vân Tư Viễn siết chặt nắm tay.
Người Vân gia từ trước đến nay luôn đoàn kết, dù có xảy ra chuyện gì thì vẫn kiên quyết đứng chung một phía, đây là nguyên nhân khiến Vân gia bọn họ có thể tồn tại hơn trăm năm.
Nhiều năm như vậy, chỉ có một mình Điền thị dám ra tay hạ độc tộc nhân.
Đừng nói là chủ gia không chịu dung túng chuyện này, dòng bên nhiều người như vậy, cũng không có ai đứng ra cầu tình cho Điền thị.
Vân Tư Viễn nhìn về phía thê tử: “Hai con đường, quyền lựa chọn nằm trong tay ngươi.”
Điền thị lập tức phát điên: “Ta vì Vân gia sinh nhi dục nữ, lao tâm lao lực, Vân gia các ngươi lại đối xử với ta như vậy sao, ta không chọn, hai con đường ta đều không chọn!”
“Là ngươi làm sai, còn tới lượt ngươi nói lý à?” Vân tam thẩm ra vẻ khinh thường: “Vân Trạch, đừng nhiều lời với bà ta, từ khi bà ta có ý nghĩ xấu xa đó thì bà ta đã không còn là người Vân gia nữa, bà ta không chọn cũng được, sáng sớm ngày mai cứ mời quan phủ tới bắt người!”
Vân Trạch mở miệng: “Vậy cứ làm như tam thẩm nói.”