Trọng Sinh: Tự Tay Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 200 - Chương 200

Trước Sau

break
Tạ Thế An trầm giọng mở miệng: “Con thấy hắn ta vào sòng bạc, nhưng lại không tìm được người, cũng không biết có phải con nhìn lầm không.”

Hà Húc thiếu nhiều bạc như vậy, sao lại dám quay về kinh thành, lại còn dám vào bạc, người của sòng bạc sao lại cho hắn ta vào?

Chẳng lẽ đã nhìn lầm rồi?

“Mặc kệ có phải con nhìn lầm hay không thì cũng không thể sơ suất.” Tạ Cảnh Ngọc gõ gõ bàn: “Ta sẽ sắp xếp người ngồi canh ở sòng bạc, chỉ cần hắn ta xuất hiện thì sẽ đưa hắn ta tới một nơi không người... Chỉ có người c.h.ế.t mới không nói lộ bí mật.”

Tạ Thế An cụp mắt.

Thân sinh mẫu thân cũng bị hắn ta đích thân bức tử, thân cữu cữu là cái thá gì.

Chờ ngày sau hắn ta công thành danh toại, chờ hắn ta đứng trong hàng quan loại, chờ Hà gia lấy lại danh dự, hắn ta nhất định sẽ lập bài vị trường sinh cho nương và cữu cữu, để tôn tử nhiều thế hệ cung phụng...

Tạ Cảnh Ngọc vừa sắp xếp người đến sòng bạc thì người của Vân Sơ đã đưa Hà Húc từ sòng bạc tới một tiểu viện.

Vừa vào sân, Hà Húc đã thấy Trần Đức Phúc ngồi trong viện uống trà, hắn ta chột dạ nói: “Trần bá, ta chỉ ra ngoài đi dạo, không có đánh bạc...”

Lúc trước hắn ta bị người ta cắt mất vật bên dưới, suýt nữa đã đi đời nhà ma, là Trần bá cứu hắn ta.

Là Trần bá cho người hộ tống hắn ta về Ký Châu.

Hắn ta ở Ký Châu buồn chán, muốn về kinh thành tìm việc vui, cũng là Trần bá cho hắn ta lộ phí, còn sắp xếp cho hắn ta một chỗ ở rộng rãi.

Hắn ta vừa về kinh được một hôm thì đã muốn tới Tạ gia tìm muội tử Hà Linh Huỳnh để lấy chút bạc, nhưng lại không tìm được người nên chỉ đành tới sòng bạc lắc lư, hắn ta sợ Trần bá tức giận bỏ mặc, vậy thì hắn ta xong đời rồi.

“Hà Húc, ngươi có biết là suýt nữa ngươi đã mất mạng rồi không?” Trần Đức Phúc lạnh lùng nói: “Ta lo lắng cứu ngươi là hy vọng ngươi sống sót chứ không phải để ngươi liều mạng.”

Hà Húc chẳng hề để ý nói: “Ta còn thiếu sòng bạc nhiều bạc như vậy, bọn họ sẽ không g.i.ế.c ta, nhiều nhất là ăn đòn thôi.”

Trần Đức Phúc lắc đầu: “Người muốn mạng ngươi là Tạ đại thiếu gia, Tạ Thế An.”

“Cái gì? Tạ Thế An?” Hà Húc nhíu mày: “Sao nó lại g.i.ế.c ta, Trần bá hiểu lầm gì sao?”

Hắn ta là thân cữu cữu của An ca nhi, là quan hệ m.á.u mủ tình thâm.

“Ngươi là ta một tay đề bạt lên, ta cũng không giấu ngươi nữa.” Trần Đức Phúc nhìn hắn ta nói: “Ngươi và Hạ di nương của Tạ phủ là huynh muội ruột đúng không?”



Hà Húc căng thẳng: “Sao ngươi biết?”

“Ta còn biết Hạ di nương là thân mẫu của đại thiếu gia, nhị thiếu gia và đại tiểu thư Tạ gia, ta cũng biết Hạ di nương là đích nữ Hà gia.” Trần Đức Phúc trầm giọng: “Người Tạ gia đắc tội đang tra chuyện của Hà gia, chuẩn bị cho Tạ gia một đòn trí mạng... Vì vậy mà nhân chứng Hạ di nương này đã bị phụ tử Tạ gia liên thủ bức tử... Tạ Cảnh Ngọc cùng Tạ Thế An vẫn luôn tìm kiếm ngươi, ngươi mới vừa trở lại kinh thành thì đã bị theo dõi, người c.h.ế.t tiếp theo chính là ngươi!”

“Không, không thể nào!” Hà Húc biến sắc: “Muội tử ta mạng lớn, không c.h.ế.t được, ngươi gạt ta!”

“Ai ——” Trần Đức Phúc thở dài: “Nếu ngươi không tin thì cứ chờ xem, ta chỉ có thể nói tới đây thôi.”

Ông ấy vỗ vai Hà Húc rồi cất bước ra ngoài..

Đến cửa tiểu viện, ông ấy quay đầu nói với hai hộ vệ trong góc tối: “Theo dõi hắn ta, đừng để hắn ta chết.”

Theo dõi Hà Húc mấy tháng, đã sắp tới lúc dùng rồi, cũng không biết Tạ gia có thể nhận nổi phần đại lễ phu nhân cố ý chuẩn bị này không.

Chớp mắt đã tới ngày hai mươi mốt tháng chín.

Trời còn chưa sáng, Vân Sơ đã rời giường rửa mặt chải đầu trang điểm, tắm rửa thay xiêm y, cùng Thu Đồng ngồi xe ngựa đến trước cửa cung. Tạ Thế An không đi cùng nàng mà tới Quốc Tử Giám đi cùng nhóm đồng học.

Lúc này cửa cung nô nức người, đều là quan viên Nhất phẩm Nhị phẩm cùng nội quyến đến Yến Sơn tham gia hội săn thú năm nay.

“Sơ Sơ.” Một âm thanh vang lên bên tai.

Vân Sơ nhìn qua, là Đỗ Lăng, nàng lộ ra tươi cười: “Lăng Lăng, hôm nay nhìn ngươi thật hiên ngang.”

Đỗ Lăng cười cười: “Hội săn thú năm trước ta ngã bệnh, năm nay đã quyết tâm phải trở nên nổi bật, nhưng sao ngươi lại mặc xiêm y rườm rà như vậy, ta còn muốn so tài với ngươi đây.”

“Ngươi buông tha ta đi.” Vân Sơ nhấc tay đầu hàng: “Một đường lăn lộn tới Yến Sơn, thật sự rất mệt, làm gì còn sức so với ngươi.”

Lần này nàng tới đây là do có ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương, chắc là Hoàng Hậu có gì cần nói.

Hoàng Hậu cũng không phải người đơn giản, có thể che chở cho Thái Tử ở Đông Cung hơn hai mươi năm, cho dù thế lực của nhị hoàng tử có mạnh đi chăng nữa thì vẫn không thể làm lung lay địa vị của Thái Tử, thân là Hoàng Hậu, không có chút thủ đoạn là không được.

Nàng vẫn luôn suy nghĩ nếu Hoàng Hậu muốn mượn sức Vân gia thì nàng phải cự tuyệt thế nào...

Trong lòng có quá nhiều chuyện cần lo, đương nhiên không còn tâm tư cưỡi ngựa săn thú.



Lúc hai người đang nói chuyện thì cửa cung đã mở, đội nghi thức cung đình cuồn cuộn đi ra, người đi đằng trước là Hoàng Thượng, ngay sau đó là Hoàng Hậu cùng Thái Tử, tiếp đến là bốn năm vị phi tử cùng hoàng tử, đợi người hoàng thất đã đi hết lên phía trước, các đại thần mới lần lượt dựa vào phẩm giai của mình mà nối gót theo sau.

Đội ngũ nhanh chóng nhân rộng, nhìn qua cũng thấy ít nhất hai ngàn ba ngàn người.

Vân Sơ là nội quyến nhà Ngũ phẩm, thân phận thấp nhất, tất nhiên phải did sau cùng, Đỗ Lăng có tâm bồi nàng, kéo tay nàng nói: “Ta ngồi xe ngựa của ngươi, phải đi tới ba canh giờ, quá mệt mỏi, chúng ta vừa lúc có thể trò chuyện.”

Vân Sơ gật đầu, ba canh giờ là cũng mất hết gần nửa ngày, chỉ có một mình thật sự quá buồn.

Đỗ Lăng nhanh chóng lên xe ngựa, xốc mành xe muốn ngồi vào thì đã thấy hai tiểu oa nhi ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa, nàng ấy vô cùng kinh ngạc: “Sơ Sơ, Hoàng Hậu nương nương muốn ngươi mang hài tử theo sao?”

Vân Sơ lắc đầu: “Không có nha.”

Đỗ Lăng xoa xoa ấn đường, nàng ấy thật không rõ, nếu Hoàng Hậu nương nương không dặn dò, sao Sơ Sơ còn mang theo thứ nữ thứ tử đến trường săn thú?

Tiểu tử Tạ Cảnh Ngọc kia cứ nạp hết di nương này tới di nương khác, người này sinh lại đến lượt người kia sinh, Sơ Sơ vẫn còn đề bạt hài tử Tạ gia sao...

Nhưng đôi thứ tử thứ nữ này trông rất lanh lợi, không giống những đứa con vợ lẽ trong nhận thức của nàng ấy, nàng ấy không nhịn được, duỗi tay nựng mặt tiểu nam hài.

“A nha ——”

Sở Hoằng Du không vui kêu lên.

Nhưng chuyện này không quan trọng, nó muốn biết tại sao trên xe mẫu thân lại xuất hiện một người khác vậy.

Tên A Mao này làm việc không đáng tin gì cả, không phải là tìm nhầm rồi đó chứ?

Vân Sơ đứng dưới xe ngựa còn đang nghi hoặc tại sao Đỗ Lăng lại hỏi vấn đề này thì lại nghe thấy một âm thanh vô cùng quen thuộc.

Nàng nhanh chóng lên xe ngựa, lập tức thấy hai đứa nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi trên xe.

“Nương... Vân di!”

Sở Hoằng Du ý thức có người ngoài ở đây, kịp thời sửa miệng, nín nhịn không nhào về phía Vân Sơ.

Đỗ Lăng kinh ngạc: “A di? Sơ Sơ, bọn họ là...”

Vân Sơ đẩy Đỗ Lăng vào xe ngựa, đợi kéo mành xe xuống nàng mới nói: “Đây là tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương, kia là tiểu quận chúa.”
break
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc