“Tiểu thế tử, ngoan nào.” Vân Sơ vừa nói vừa bước tới gần: “Có gì thì chúng ta ngồi xuống từ từ nói, có được không?”
“Đúng vậy Du ca nhi.” Đàm nhị tiểu thư mở miệng nói: “Ta thừa nhận là ta véo con, ta sẽ nhận lỗi với phụ vương con, con qua đây trước được không, bên hồ nguy hiểm lắm.”
Sở Hoằng Du cũng không thèm nhìn Đàm nhị tiểu thư, đôi mắt chỉ chăm chú quan sát Vân Sơ: “Ngài tận mắt thấy con vu hãm nàng ấy, có phải ngài sẽ không thích con nữa không?”
“Sao có thể chứ?” Vân Sơ lộ ra ý cười cười: “Ta biết con làm vậy là có nguyên nhân, hơn nữa không có việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa, con vĩnh viễn là tiểu thế tử khiến mọi người yêu thương.”
Sở Hoằng Du cắn chặt môi: “Nhưng ngài gọi con là tiểu thế tử.”
Danh xưng tiểu thế tử này quá mức xa lạ, nó thích được nàng gọi là Du ca nhi.
Vân Sơ chỉ đành sửa miệng: “Du ca nhi, con nghe lời như vậy, sao ta lại không thích con chứ, con đứng ngoan đừng nhúc nhích, ta ôm con xuống dưới.”
Sở Hoằng Du rũ mắt, nắm lấy vạt áo.
Nó cảm giác bản thân thế này thật sự có lỗi với sự yêu thương của mẫu thân.
Thằng bé hít sâu một hơi, nhìn về phía Đàm nhị tiểu thư: “Đàm tiểu thư, thực xin lỗi, ta không nên vu hãm ngươi véo tay ta, là ta sai, ngươi có thể tha thứ cho ta không?”
Đàm nhị tiểu thư giật mình.
Nàng ấy ở chung với vị tiểu thế tử này hơn một canh giờ, dù nàng ấy nói gì thì tiểu thế tử này vẫn chỉ có một vẻ mặt.
Nhưng bây giờ Tạ phu nhân chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu mà tiểu thế tử đã thừa nhận sai lầm, còn xin lỗi nàng ấy.
Nàng ấy vốn cho rằng tiểu thế tử bất hảo tùy hứng không hiểu chuyện, hiện bây giờ xem ra là nàng ấy không biết dỗ dành tiểu hài tử nhỉ?
“Du ca nhi, không sao.” Đàm nhị tiểu thư cười mở miệng: “Ta cũng có lỗi, ta không nên ép con chấp nhận ta, ngày tháng còn dài, chúng ta cứ từ từ thôi.”
Vừa nghe lời này, Sở Hoằng Du vốn đã ổn định tâm tình lại cắn chặt môi.
Nếu phụ vương biết nó vu hãm Đàm tiểu thư, mắng nó chỉ là việc nhỏ, nhưng chắc chắn phụ vương sẽ thấy có lỗi với Đàm tiểu thư mà đáp ứng cưới Đàm tiểu thư vào cửa.
Làm sao bây giờ, rốt cuộc phải làm sao bây giờ, tại sao nó lại phá hỏng mọi chuyện thế này.
Nó thoáng nhìn Vân Sơ, vô cùng khát vọng bản thân có thể quang minh chính đại gọi nàng một tiếng mẫu thân, nhưng giấc mộng này có lẽ mãi mãi sẽ không thực hiện được.
Nó không tự chủ lui về sau một bước.
Chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai của Đàm nhị tiểu thư, ngay sau đó là một tiếng bùm, Sở Hoằng Du lập tức rớt xuống hồ.
“Du ca nhi!”
Vân Sơ không hề nghĩ ngợi gì đã vọt tới, cả giày cũng không kịp tháo ra mà đã nhảy thẳng xuống hồ.
“Phu nhân!”
Thính Sương bị dọa ngây người, cũng nhảy xuống theo, Thính Phong sẽ không biết bơi, vội vàng chạy khắp nơi tìm một nhánh cây dài.
Do là mùa hè nên nước hồ cũng không lạnh, chỉ là hồ rất sâu. Vân Sơ cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc nhỏ nương thường đưa nàng tới thôn trang chơi, nàng nghịch ngợm thích nghịch nước, nương sợ nàng rớt xuống sông c.h.ế.t chìm nên đã tìm người dạy nàng bơi lội.
Nàng vừa nhảy xuống đã vội vã tìm Sở Hoằng Du đã bị chìm xuống hồ.
Dưới đáy hồ đều là rong rêu, tiểu gia hỏa rơi xuống đã bị rong quấn lấy mắt cá chân, đang liều mạng giãy giụa.
Vân Sơ nhanh chóng bơi qua đó.
Nàng tháo bỏ mấy đám rong, sau đó ôm lấy bả vai của tiểu hài tử từ phía sau, kéo nó bơi lên trên mặt nước.
Cuối cùng cũng trồi lên tới mặt hồ, tiểu gia hỏa có thể thở được thì lập tức lấy lại sức lực, hai tay hai chân ôm chặt eo Vân Sơ.
Vân Sơ đã nhiều năm không xuống nước, bị nó quấn lấy như vậy, tay chân không biết phải dùng lực thế nào, thân thể lại chìm xuống, bất ngờ không kịp phòng bị nên uống mấy ngụm nước.
Sở Hoằng Du căn bản không biết hành động của mình gây phiền toái cho Vân Sơ như thế nào.
Nó chỉ biết ôm chặt lấy người trước mặt, bằng không sẽ chìm xuống nước lần nữa mất, loại cảm giác bị đè nén hít thở không thông này thật sự không thể tiếp thu nổi.
Vân Sơ bị nó làm cho mất thăng bằng, liên tục uống ba bốn ngụm nước hồ.
Nàng lại nghe được tiếng của Thính Sương từ xa truyền đến, từ nhỏ Thính Sương đã cùng nàng học bơi, có Thính Sương giúp đỡ hẳn là sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, nàng cảm giác trên đầu xuất hiện một bóng ma.
Còn chưa kịp nhìn rõ là gì thì eo nàng đã bị người ta ôm lấy, ngay sau đó, nàng và Sở Hoằng Du đã được vớt ra khỏi mặt nước.
Nàng theo bản năng ôm chặt hài tử đang treo trên người mình, cùng lúc đó, bản thân nàng lại rơi vào một lồng n.g.ự.c dày rộng.
Nàng ngẩng đầu thì trông thấy sườn mặt của nam nhân, là Bình Tây Vương.
Nàng lập tức giãy dụa theo bản năng.
“Đừng nhúc nhích.” Âm thanh của Sở Dực rất trầm: “Cẩn thận rơi xuống hồ.”
Nàng cúi đầu, chỉ nhìn thấy Sở Dực ôm lấy nàng rồi nhẹ nhàng điểm lên mặt hồ, chỉ trong nháy mắt đã đáp lên bờ.
Một đám người lập tức vây lại, Sở Dực xoay người chặn tầm mắt của đám hộ vệ.
Hắn rũ mắt, nhìn nữ tử toàn thân ướt đẫm, y phục mùa hạ mỏng manh phác họa ra thân hình tinh xảo... Hắn nhanh chóng dời tầm mắt, cởi áo ngoài của mình đắp lên người Vân Sơ.
Thính Phong cầm nhánh cây dài chạy đến hỗ trợ bị dọa cho sợ ngây người, mãi đến khi Sở Dực ôm Vân Sơ lên bờ, nàng ấy mới lấy lại tinh thần.
Nàng ấy ném nhánh cây trong tay xuống, vừa cởi bỏ áo ngoài vừa chạy tới chỗ Vân Sơ, sau đó lại chen vào giữa Sở Dực và Vân Sơ.
Nàng ấy một tay nắm lấy y phục nam nhân trên người Vân Sơ xuống, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất khoác áo của mình lên người Vân Sơ.
Thấy Vân Sơ được bọc kín mít không lộ ra chút gì, lúc này nàng ấy mới thở phào một hơi, sau đó dùng y phục nam nhân trùm lên người Sở Hoằng Du cũng đã ướt đẫm.
Bên kia, Thính Sương dưới sự trợ giúp của Đàm nhị tiểu thư cũng đã bò ra khỏi hồ, toàn thân sũng nước.
Đàm nhị tiểu thư ở bên này giúp Thính Sương, tất nhiên không thấy được Vân Sơ nhảy ra khỏi hồ như thế nào...
Vu Khoa đi tìm đám người Trịnh ma ma vừa tới nơi thì thấy cả người Thính Sương đang ướt dầm dề, hắn không nói hai lời đã cởi xiêm y của mình, đi về phía Thính Sương.