“Sao lão tứ lại không có đầu óc như vậy!” Bà ta tức đến đau đầu: “Lại bị một nha đầu chưa đủ lông đủ cánh tính kế, lại là ở chốn phật môn, lại ngay lúc Hoàng Thượng phạt nó kiểm điểm, nó làm ta tức chết thì thôi đi, chỉ sợ Hoàng Thượng tức giận phạt nó tới đất phong, đất phong xa như vậy, lại lạnh lẽo hoang vắng, sao mà nó chịu được nỗi khổ đó!”
“Nương nương bớt giận.” Đường ma ma cúi đầu nói: “Nhìn từ góc độ khác thì đây cũng chưa hẳn là chuyện xấu.”
Đức phi trầm giọng nói: “Có ý gì?”
“Hiện giờ Hoàng Thượng nghi ngờ Vương gia tranh đoạt vị trí Thái Tử nên mới phạt Vương gia tới chùa Khánh An cầu phúc.” Đường ma ma mở miệng chậm rãi nói: “Tuy rằng Vương gia bị hãm hại nhưng chỉ cần Hoàng Thượng và Hoàng Hậu bắt lấy điểm này thì sẽ không để Vương gia dễ dàng rời khỏi chùa Khánh An. Nếu nương nương chủ động xin cưới một Vương phi thấp kém cho Vương gia thì chẳng khác nào nói với Hoàng Thượng Vương gia chúng ta không có ý nghĩ tranh ngôi hoàng đế, tự nhiên Vương gia sẽ được thả ra thôi.”
Đức phi biết đạo lý này nhưng lại không cam lòng: “Dù cưới thấp thì cũng không phải là tiện nhân kia!”
“Tạ gia Tạ phu nhân là đích trưởng nữ Vân gia, nếu nàng quyết tâm làm lớn chuyện thì e rằng đời này Vương gia không thể hồi kinh được nữa.” Đường ma ma khuyên nhủ: “Chờ Tạ đại tiểu thư thành Vương phi, còn không phải là tùy ý cho nương nương xoa tròn nắn dẹt sao, sau này lại tìm cách phế đi vị trí Vương phi của nàng ta, cũng chẳng đáng gì mà.”
Đức phi cắn chặt khớp hàm.
Nếu Tạ gia làm lớn chuyện này, tùy tiện một tra một chút là biết hậu viện phủ An Tĩnh Vương có một đám nữ tử nhà lành, e là An Tĩnh Vương sẽ bị nước miếng người đời dìm cho chết đuối.
Tuy bọn họ không tranh ngôi vị hoàng đế nhưng cũng không thể làm một Vương gia bị dân chúng phỉ nhổ.
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có một con đường này để đi.
Đức phi chỉ có thể đứng dậy thay xiêm y, tới Khôn Ninh Cung tìm Hoàng Hậu.
Tạ Phinh quỳ gối ở từ đường ba ngày ba đêm.
Chỉ có Hạ thị lén lút đưa đồ ăn nước uống, nàng ta lại ăn chẳng vô, chỉ miễn cưỡng uống chút nước, cả người vô cùng suy yếu.
Mãi đến ngày thứ tư mới có người trong cung tới.
Là đại thái giám bên cạnh Hoàng Thượng và Lễ bộ Thị lang cùng tiến đến tuyên chỉ.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu rằng, trưởng nữ Tạ Phinh của Hộ bộ Lang trung Tạ Cảnh Ngọc đoan trang hiền thục, kính cẩn hiền lương, chỉ định làm An Tĩnh Vương phi, chọn ngày thành hôn, mong rằng sau này tự giữ phụ đức, chăm chỉ phụng sự...”
Người Tạ gia quỳ dưới đất, ngoại trừ Vân Sơ thì ai nấy đều quá đỗi vui mừng.
Bọn họ không ngờ hoàng thượng lại hạ chỉ tứ hôn, Phinh tỷ nhi thật sự trở thành Vương phi phủ An Tĩnh Vương. “Thần tiếp chỉ, tạ chủ long ân, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tạ Cảnh Ngọc giơ tay nhận lấy thánh chỉ, người Tạ gia quỳ lạy dập đầu.
Đại thái giám cười nói: “Chúc mừng Tạ đại nhân, chúc mừng Tạ đại nhân, vốn dĩ Hoàng Thượng muốn chờ Tạ đại tiểu thư cập kê rồi mới làm hôn sự, nhưng Đức phi nương nương cho rằng An Tĩnh Vương còn trẻ không hiểu chuyện, cần một hiền nội chưởng quản việc trong việc ngoài nên đã thương nghị với Hoàng Hậu nương nương định hôn sự vào ba tháng sau, chờ Tạ đại tiểu thư cập kê rồi viên phòng.”
Tạ lão thái thái cười không khép miệng được, vội vàng bảo nha hoàn đi lấy hồng bao, người đến tuyên chỉ mỗi người đều được hai mươi lượng bạc.
Chờ người tuyên chỉ rời đi, Tạ lão thái thái thật lòng nói: “Sơ nhi, cũng nhờ có con, bằng không chuyện tốt như vậy sao có thể rơi xuống đầu Tạ gia.”
Nguyên thị nắm lấy tay Vân Sơ: “Chỉ có con là thật lòng tính toán cho bọn nhỏ, Phinh tỷ nhi có mẫu thân như con là phúc phần nó tu luyện được.”
“Phu nhân, vất vả nàng.” Tạ Cảnh Ngọc bình tĩnh nhìn Vân Sơ: “Nàng tuy là nữ tử nhưng chẳng thua đấng nam nhi.”
Mỗi một bước đều tính chuẩn như vậy, nếu nàng là nam tử, vào triều làm quan, có năng lực tính toán như vậy, chắc chắn sẽ bước được vào hàng quan lại đầu triều.
Vân Sơ cười cười.
Tất cả dự tính của nàng đều thiết lập trên cơ sở sống lại một đời, trải qua chuyện đời trước, nàng biết Đức phi là dạng người gì, biết tính tình của An Tĩnh Vương ra sao, biết tranh đoạt ngôi vị hoàng đế có bao nhiêu hung hiểm, biết mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng nào... cho nên nàng mới không tiếc công bày ra nhiều mưu kế như vậy.
Tạ Phinh quỳ dưới đất, vui mừng bật khóc
Nàng ta từng chỉ cầu mong một vị trí thứ phi, cuối cùng lại thành Vương phi chính thống, thật không lời nào diễn tả được sự sung sướng này.
Nàng ta đỡ tay nha hoàn đứng dậy, suy yếu đi đến trước mặt Vân Sơ, từ từ khom lưng: “Mẫu thân, là Phinh nhi làm sai, khiến Tạ gia hổ thẹn, mẫu thân phạt quỳ từ đường nhưng Phinh nhi lại sinh ra oán hận. Hiện tại mới biết mẫu thân tốn hết tâm sức lót đường cho Phinh nhi, Phinh nhi vô cùng cảm kích, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, Phinh nhi đều sẽ hiếu kính mẫu thân, tuyệt đối sẽ kohong khiến mẫu thân thất vọng vì đã trù tính cho Phinh nhi.”
Vân Sơ nhếch khóe môi.
Đời trước, lúc Tạ Phinh muốn tính kế An Tĩnh Vương, nàng là người đầu tiên ngăn cản, dẫn tới việc Tạ Phinh oán hận nàng thật lâu.
Tấm lòng chân thật lại bị Tạ Phinh giẫm nát dưới lòng bàn chân.
Mà nay hư tình giả ý tính toán cho Tạ Phinh thì lại được nàng ta thật lòng đối đãi.
Nàng chỉ cảm thấy thật đáng châm chọc.
Nàng duỗi tay nâng Tạ Phinh dậy: “Đức phi và An Tĩnh Vương khẳng định là không cam lòng, con phải nhớ kỹ, thận trọng từ lời nói đến việc làm, không thể làm để người khác bắt được nhược điểm, bằng không cũng không giữ được vị trí Vương phi này đâu, hiểu chưa?”