Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 109

Trước Sau

break

Quỳnh Nương cảm thấy thời cơ Công Tôn đại ca ngắt lời rất là kỳ quặc. Nhưng nếu hắn đã không muốn nhắc đến, dĩ nhiên Quỳnh Nương cũng sẽ không chủ động khách sáo nữa.
 
Ăn cơm xong, nàng bảo thị vệ đi trả tiền trước. Nhưng không bao lâu sau, thị vệ lại trở về nói: “Chưởng quầy không chịu lấy tiền, nói là chủ nhân mình mời khách, không cần tiền bạc.”
 
Công Tôn nhị cô nương nghe xong cười ha ha: “Thôi huynh đài, ngươi cũng quá khách khí rồi! Đây là tửu lâu của đại ca ta, sau này ngươi tới chớ nhắc đến tiền bạc nữa, đồ ăn này chúng ta vẫn mời được.”

 
Quỳnh Nương thế mới biết, khách khí của mình lại làm người ta cười. Vì thế nàng cáo biệt huynh muội Công Tôn, lúc gần đi, nam nhân tự xưng là Công Tôn Vô Dịch còn đưa cho Quỳnh Nương một bản vẽ: “Đây là thuỷ đạo đồ dọc tuyến đường sông nơi nước cạn đích thân ta vẽ, phía trước chiến loạn, cô nương tránh được thì nên tránh, tuy rằng đi đường thuỷ phiền toái tốn thời gian hơn chút nhưng thuỷ vận an toàn… mong cô nương thuận buồm xuôi gió, chúng ta trở về lại gặp.”
 
Nói thật, Quỳnh Nương vẫn luôn vạn phần đề phòng với Công Tôn Vô Dịch, một đồ tể tay đầy máu tươi, đương nhiên không thể tiếp cận còn thành tín kết giao với hắn.
 
Nhưng lúc này, lúc hắn đưa bản vẽ cho nàng, nhìn đường thuỷ được đánh dấu chi chít, đá ngầm nước sâu, ghi chép rất chu đáo, hơn nữa vết mực trên bản vẽ vẫn còn mới, nhìn là biết mới vẽ ra, rất có thành ý.
 
Công Tôn Vô Dịch cũng nhìn ra ánh mắt nghi hoặc của nàng, tất nhiên biết nàng đã nhìn ra, gương mặt ngăm đen bị gió thổi đến nỗi lúng túng: “Sớm đã nhìn thấy cô nương mang theo gia phó vào tiệm thuốc dò hỏi, lúc này mới bảo xá muội đến tìm ngươi, lúc mọi người chưa đến, nghĩ có lẽ bản vẽ này sẽ giúp cô nương, bèn vẽ xuống.”
 
Lúc này Quỳnh Nương cảm nhận được đối đãi chân thành của nhi nữ giang hồ, nhớ tới nghi kỵ đề phòng của mình với họ, nàng bỗng hổ thẹn, lập tức ôm quyền trịnh trọng cảm tạ huynh muội Vô Dịch rồi lên xe rời đi.
 
Lúc về đến đại doanh, Lang Vương cũng vừa thương nghị chính vụ với chúng tướng sĩ xong, về đại doanh.
 
Thị vệ đi theo Quỳnh Nương cũng đã báo chuyện hôm nay Quỳnh Nương gặp cố nhân cho Lang Vương.
 

Vì vậy Lang Vương vừa tiến vào, thấy Quỳnh Nương đang cúi đầu xem bản vẽ đường thuỷ cũng không thấy ngoài ý muốn lắm.
 
Quỳnh Nương cúi đầu nhìn một lúc nhưng không thấy Lang Vương hỏi chuyện, bèn ngẩng đầu hỏi: “Vương gia không muốn hỏi ta gặp được người nào sao?”
 
Lang Vương ngồi xuống, ôm lấy eo nàng nói: “Công Tôn Vô Dịch, hậu nhân của nhà Công Tôn tiền Binh Bộ Thị Lang, lúc trước vào rừng làm cướp, người giang hồ đặt tên hiệu ‘ Kích Thủy Khách ’.”
 
Quỳnh Nương bị doạ, không ngờ Lang Vương biết rõ ràng tường tận như vậy, vì thế liền hỏi: “Chẳng lẽ người này là cố nhân của Vương gia?”
 
Lang Vương lại không trả lời, chỉ nói: “Lá gan của nàng lớn lắm, loại người nào cũng dám giao tiếp. Lúc trước hắn phái người ra tay giúp nàng ở bến tàu, bổn vương chỉ coi như hắn trả hết nợ với nàng, từ đó về sau không liên quan gì nữa, cho nên cũng không hỏi tường tận. Không ngờ hắn trốn ở đây, lại còn gặp gỡ nàng…”
 
Quỳnh Nương bình phục hô hấp, nhớ đến hai huynh muội kia đối xử chân thành, dù nói võng thưa khó lọt nhưng nàng không muốn Lang Vương mượn tay mình làm hai người kia rơi vào lưới pháp luật.
 

Vì vậy nàng giương mắt, đề phòng Lang Vương đặt ra nghi vấn tiếp theo.
 
Sao Lang Vương lại không biết đức hạnh của nữ tử trong ngực, hắn liếc mắt nói: “May mà bổn vương ra tay thú người gan lớn là nàng, xem như cứu nàng một mạng. Bằng không dựa vào dáng vẻ của nàng, muốn ở Thôi gia sống vô pháp vô thiên, làm bạn với những phạm nhân bị truy nhã đó, chưa biết chừng là đã phạm phải tội ngập trời gì rồi!”
 
Quỳnh Nương thầm nghĩ: Đa tạ, tiểu nữ tử ta có vô pháp vô thiên thế nào đi chăng nữa cũng không bóc can tạo phản, giết vua đoạt vị mà lại còn tiêu sái như Vương gia!
 
Nàng mắng thầm, mặt ngoài lại chỉ khiêm tốn nói: “Chỉ là xã giao làm ăn thôi, Vương gia cũng biết, hành tẩu đường thuỷ, làm ăn thuỷ vận cần đường xá ổn định của hắc bạch lưỡng đạo, nếu Vương gia không thích thì sau này ta không đến đó nữa, nhưng ta thấy hai huynh muội đó đã thay đổi triệt để, Phật rằng, buông đao sát sinh lập tức thành Phật…”
 
Thấy tiểu kiều nương này trừng đôi mắt đẹp, mở mang giảng giải kinh Phật cho hắn, Lang Vương dùng tay điểm lên môi anh đào của nàng nói: “Chỉ cần hắn không câu dẫn phụ nhân đã có trượng phu, bổn vương cũng lười quản hắn…”
 
Quỳnh Nương cảm thấy hắn đang dùng lời nói nhắc mình, có ý muốn tiếp tục câu chuyện tái giá kia, nàng hung hăng trừng Lang Vương.
 
Lang Vương thích nhất là nhìn Quỳnh Nương như vậy, cười nói: “Thật ra hắn cũng coi như là một vị cố nhân của bổn vương… Yên tâm, nếu hắn sửa đổi hướng thiện, bổn vương sẽ để hắn thành Phật.”
 
Nói đến đây, Lang Vương không nói gì nữa, thảnh thơi cầm lấy bản vẽ kia, tỉ mỉ xem dưới ánh đèn.
 
Quỳnh Nương sang một bên rửa mặt chải đầu, nhưng lúc nàng vốc nước lên, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý tưởng kì dị.
 
Rõ ràng là Sở Tà quen biết Công Tôn Vô Dịch, nếu không phải lúc trước nàng gặp hắn nhưng không kêu lên, còn nói rõ phương hướng chạy trốn cho hắn, như vậy Công Tôn Vô Dịch vốn nên bị bắt ở trên bến tàu rồi giam vào ngục, cuối cùng ở trong ngục được quyền quý nào đó cứu đi.
 
Nếu hắn bị bắt, dĩ nhiên sẽ chấn động giặc cỏ giang hồ, thanh danh đảo lộn, không có người nhân lúc hắn quy ẩn mà mượn hắn danh nghĩa làm ác.
 
Nhưng kiếp trước người cứu hắn là ai chứ? Chắc không phải là…
 
Nghĩ vậy, nàng hướng ánh mắt về phía nam nhân dưới ánh đèn. So sánh với phản tặc Giang Đông bị giam cầm ở Hoàng Tự trong trí nhớ của nàng, lúc này hắn không phải vương gia u ám ít lời bị cầm tù, không hóa giải được tà khí khói mù trên người khi đó.
 
Hiện tại Sở Tà mới chỉ hơn hai mươi, có dáng vẻ trong sáng cởi mở, tiêu sái phong độ mà một vị đại quan ngoài biên cương nên có. Nếu kiếp trước đúng là hắn cứu Công Tôn Vô Dịch, để kẻ bỏ mạng này trở thành nanh vuốt của mình, như vậy đến tột cùng là hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ lúc này hắn đã ẩn chứa dã tâm muốn tạo phản?
 
Nghĩ vậy, sau lưng Quỳnh Nương chợt lạnh, mơ hồ cảm thấy, có lẽ chính mình cũng không thật sự hiểu biết người bên gối mình.
 
Buổi tối lúc đi ngủ, Lang Vương lấy cớ ngực đau để Quỳnh Nương bóp chân xoa vai cho hắn.
 
Kiều thê của hắn có đôi tay kì diệu, mềm như không xương, ấn lên người liền cảm thấy sảng khoái vô cùng. Quỳnh Nương cảm thấy dạy bảo để làm một thần tử tốt cũng không thiếu, tự nhiên âm thầm nhưng mang sức ảnh hưởng, vì thế nàng vừa xoa vai cho hắn, vừa mặc cho tóc dài nghiêng lệch, vừa ngồi bò sau lưng hắn, thỉnh thoảng cúi đầu, ân cần dạy bảo một vài đại nghĩa “trung quân, ái quốc, gia thiên hạ”.
 

Tuy Lang Vương không biết hôm nay tiểu nương tử trúng gió gì, cứ mở đàn giảng giải. Nhưng cảm giác mềm mại phía sau thỉnh thoảng dán vào lưng hắn thực sự không tồi.
 
Hắn cảm khái: Tiểu thê tử lại trưởng thành, lòng rất an ủi!
 
Còn những nhân gian đại nghĩa đó đều bị sóng mềm đánh lên bờ cát không biết tên nào đó rồi.
 
Cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, hắn kéo nàng xuống dưới nói: “Mấy đạo lý này giữ lại hết đi, đợi có nhi tử rồi nói cho nó nghe, nàng giải cơn ngứa cho bổn vương, mấy ngày không ăn, đói quá!”
 
Trong ổ chăn ấm áp, Quỳnh Nương không biết hắn muốn ăn gì sao? Nàng đỏ mặt nói: “Sao bị trọng thương cũng không thành thật vậy, ra ngoài vội vàng, không có ruột dê khô để phòng tránh, hay là… đừng!”
 
Lang Vương đâu chịu để yên, nói: “Người sống còn có thể bị cái này làm cho nghẹn lại? Lát nữa nàng phối hợp, nắm giữ binh khí, nhanh nhẹn chút rồi ném xuống mặt đất là được.”
 
Đời trước Quỳnh Nương thành thân không thật, dĩ nhiên không hiểu ý trong lời nói của Lang Vương.
 
Lang Vương không kiên nhẫn, vừa cởi lưng quần lộ ra cơ bụng cường tráng, vừa dán vào bên tai nàng giảng giải kỹ càng.
 
Trong lều trại là tiếng xấu hổ và giận dữ, chưa đến một lúc sau đã bị xuân trướng nùng tình thay thế…
 
Trong trướng là cầm sắt hòa minh, nước sữa hòa nhau, ngoài trướng lại có người thất ý bước chậm, im lặng tiêu điều.
 
Sắp đến đêm rồi mà Hà Nhược Tích vẫn không ngủ được, bèn dạo bước tới gần lều lớn của chủ soái, tuy chưa tới gần nhưng bây giờ đã rất khuya rồi, quanh mình an tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ngâm khẽ gầm nhẹ xấu hổ chết người.
 
Tay Hà Nhược Tích bị bản thân niết đến tím tái. Đây là chính thê cái gì? Quả thực là hồ ly tinh hút máu người, biết rõ Vương gia trọng thương lại không biết thương tiếc, ngược lại sợ như thất sủng mà hút lấy tinh khí của Vương gia!
 
Sao Vương gia lại không nhìn ra, căn bản trong lòng nữ nhân kia không có hắn, lại ngoảnh mặt làm ngơ với người yêu hắn thật lòng… Khoé mắt Hà Nhược Tích đỏ lên, nước mắt trào ra, vài bước đi tới doanh trướng của mình.
 
Ngày hôm sau, Quỳnh Nương nhớ tới chính sự, nói hiểu biết của mình ở tiệm thuốc với Lang Vương, cũng nói ra ý tưởng bước đầu của mình, nhìn xem có thể giải quyết vấn đề thảo dược trước mắt không.
 
Dẫu sao thương nhân trục lợi, nếu một mực bức bách bọn họ lấy dược liệu ra, khó tránh được hiện tượng vàng thau lẫn lộn, lấy hàng kém thay hàng tốt, đến lúc đó hy sinh lại là an khang của những tướng sĩ bị thương đó.
 
Cho nên việc này phải làm theo chương trình.
 
Lang Vương biết bản lĩnh làm ăn của tiểu phụ nhân này, dĩ nhiên là bảo nàng yên tâm đi làm.
 
Vì thế Quỳnh Nương ngồi trong xe ngựa, có nha hoàn Thúy Ngọc bên cạnh đi cùng, thị vệ vẫn giả trang thành bảo tiêu hộ viện phân tán xe ngựa xung quanh, đi đến chợ hôm qua.
 
Quỳnh Nương chuẩn bị đến tiệm bán thuốc của Ngô chưởng quầy, nàng nghĩ lần trước có Công Tôn nhị cô nương cùng đi, Ngô chưởng quầy sẽ không cho nàng giá cả quá mức thái quá.
 
Vào chợ, Quỳnh Nương đẩy rèm vải cửa sổ ra nhìn xung quanh, đột nhiên trước mắt sáng ngời, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đúng là Công Tôn nhị cô nương.
 
Công Tôn cô nương vẫn giả trang như ngày hôm qua, người đi theo phía sau cũng là mấy đại hán cao lớn hôm qua.
 
Nhị cô nương ngẩng đầu ưỡn ngực, thần thái phấn chấn, đi đường oai phong lẫm liệt, ở trong chợ tựa như hạc trong bầy gà, còn có khí khái nam nhi hơn rất nhiều quan quân mà Quỳnh Nương đã từng gặp.
 
Nếu không phải đã biết rõ, Quỳnh Nương tuyệt đối không thể tưởng được người có khí phái như vậy lại là một nữ tử. Quỳnh Nương cong môi cười, thầm nghĩ không biết vì sao Công Tôn nhị cô nương không biết mệt với việc giả trang nam nhân như vậy.


break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc