Trọng Sinh Trở Về Vị Trí Cũ

Chương 157

Trước Sau

break

Trên mặt Lang Vương cũng treo nụ cười khách khí mà hợp quy phạm: “Nhị hoàng tử vẫn giống trước kia ở thư viện, thích đón nữ phu tử thư viện tan học… Có điều bây giờ nhị điện hạ rất nhiều quốc sự, nào dám làm phiền ngươi vất vả làm mọi việc. Cáo từ, nhị điện hạ cứ tự nhiên.”
 
Nói rồi hắn liền quay đầu ngựa dẫn xe ngựa của Quỳnh Nương rời khỏi sở thuyền.
 
Trên đường trở về, Quỳnh Nương không nhịn được tò mò bèn hỏi Lang Vương cũng lên xe ngựa: “Nhị hoàng tử đón nữ phu tử tan học là chuyện năm nào?”

 
Lang Vương khinh thường nói: “Chuyện tình yêu lúc niên thiếu vô tri… Đừng thấy bây giờ hắn ra vẻ đạo mạo, thực tế niên thiếu cũng là cao thủ tìm hoa, tiểu tặc bẻ hương, giỏi mấy cái chuyện tình cấm kỵ nhất, nữ phu tử cũng vậy, lớn hơn sáu bảy tuổi mới tốt… Nếu sau này nàng ở trước mắt bổn vương thì chớ có gặp hắn.”
 
Quỳnh Nương biết bắt lấy điểm mấu chốt: “Có điều khi đó giao tình của Vương gia và nhị điện hạ rất tốt, không biết lúc đó đưa đón nữ phu tử tan học, Vương gia chàng có giúp đỡ không?”
 
Lang Vương không nói tiếp, vội vàng chỉ vào ven đường: “Có bán hạt dẻ rang đường, mua cho nàng ăn…”
 
Thường Tiến ở bên cạnh nghe vậy lập tức chạy tới mua một gói lớn về khẩn cấp cứu lấy Vương gia.
 
Quỳnh Nương nhìn Lang Vương liên tiếp tách vỏ hạt dẻ nhét vào miệng nàng, liền biết mình hỏi đúng rồi, nàng vừa tức vừa buồn cười nghiêng mắt trừng người đang ân cần tách vỏ hạt dẻ, dùng tay vuốt bụng: “Hài nhi, nếu con là nam tử, tuyệt đối phải nhớ rõ, bốn chữ giữ mình trong sạch, nam nhân cũng dùng, chúng ta phải làm quân tử như ngọc, chớ có học bàng môn tà đạo.”
 
Lang Vương cũng thuận thế sờ lên, mượn cơ hội nói: “Nương con nói rất có lý, chỉ riêng tiền nương con kiếm ra đã mua được hết nữ tử như hoa trong thiên hạ, phải rụt rè chút, tuyệt đối đừng giống phụ vương con, tốt không cần, nhất quyết phải đích thân đi cầu, cầu được tổ tông trời sinh, trưởng bối phồng mặt, không thể trái ý.”
 
Quỳnh Nương không nghe tiếp được nữa, duỗi tay nhéo cái mũi cao thẳng của Lang Vương: “Chàng nói ai phồng mặt? Rõ ràng sáng nay còn nói ta nhỏ nhắn như thường mà!”
 

Lang Vương ỷ vào chiều cao của mình, nâng cơ thể lên không để nàng nhéo mũi, nhưng tay vẫn tay véo má Quỳnh Nương: “Mỗi lần tức giận là phình ra như con cóc trong hồ sen, nếu sinh nữ nhi, vậy mỗi ngày bổn vương phải đối diện với hai cái mặt phồng…”
 
Quỳnh Nương nghe hắn so sánh mình với cóc, tức khắc nổi giận, không tự giác lại muốn phồng má, nhưng cuối cùng lại nhớ ra hắn nói phải sửa, lúc phồng lúc móp tức khắc nhụt chí, chọc Lang Vương không nhịn được cười ngửa tới ngửa lui.
 
Những ngày sau đó, đúng là Quỳnh Nương nhạy bén phát hiện, dường như Nhị hoàng tử luôn có cơ hội chạm mặt mình.
 
Tuy rằng gặp mặt nhưng lời nói cử chỉ khéo léo, cũng không có gì khác người, Quỳnh Nương vẫn quyết định tôn kính nhưng không gần gũi với quý nhân có hai người trọng sinh phù hộ này.
 
Thêm nữa bụng nàng rất lớn, không nên đi lại, bèn thành thật dưỡng thai trong phủ, đợi sinh hài nhi.
 
Ngược lại Nhị hoàng tử không làm ra động tĩnh gì nữa, dẫu sao chiến tích trên triều đình cũng cần hắn lo lắng nhiều hơn.
 
Có điều trong ấn tượng của Quỳnh Nương, năm đó Thái Tử Lưu Hi làm ra rất nhiều chiến tích, kiếp này đều biến thành công lao sự nghiệp của nhị hoàng từ. Xem ra Nhị hoàng tử là thiện tẫn kỳ tài, làm loại lừa gạt mưu lợi này rất thuận tay.

 
Những tiếng kêu gào quy vị cho tiền Thái Tử càng ngày càng nhỏ, cũng có rất nhiều triều thần nháo nhào dâng thư, thỉnh tấu bệ hạ sớm lập trữ quân, hiển nhiên Nhị hoàng tử là người thích hợp nhất.
 
Tuy Gia Khang Đế không tỏ rõ thái độ nhưng ý lập nhị điện hạ làm trữ quân đã càng ngày càng rõ, giao rất nhiều trọng trách triều chính vào tay nhị điện hạ.
 
Quỳnh Nương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng đã hỏi ý Lang Vương, Lang Vương nhàn nhạt nói: “Đợi nàng sinh xong, chúng ta quay lại Giang Đông luôn, cách xa nơi nguy hiểm, đến lúc đó có tuyên triệu, bổn vương cũng sẽ không vào kinh nữa.”
 
Thật ra cũng không khác gì tính toán ban đầu của Quỳnh Nương. Đến lúc đó Nhị hoàng tử lên ngôi, hiển nhiên Sở Tà cũng sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của phiên vương, hàng năm tiến cống, duy trì mặt ngoài hài hoà giữa quân thần, đây cũng là đường lui tốt nhất cho Sở Tà.
 
Nhưng Quỳnh Nương luôn nghi ngờ Sở Tà đang che giấu mình điều gì đó. Nàng hiểu rất rõ tính hắn, nếu hắn nghi ngờ cái chết năm đó của mẫu thân thì sao có thể không điều tra đến cùng, mặc cho hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật?
 
Đương nhiên lúc này cũng đã xảy ra chuyện làm người ngạc nhiên.
 
Tỷ như nói, Nghiêu thị đột nhiên gọi Công Tôn nhị cô nương đến Liễu phủ, trực tiếp khiển trách nàng không hề có thể diện của cô nương, bắt cóc đại công tử Liễu gia cả ngày không về phủ, bà ta đã chọn một lương duyên khác cho Liễu Tương Cư rồi, mong sau này Công Tôn tiểu thư chớ có dây dưa với Liễu Tương Cư nữa.
 
Thật ra trong khoảng thời gian này, không biết có phải do suốt hai tháng mặc nữ trang không mà Công Tôn nhị lại tìm được chút tự giác của nữ tử, dù đã qua thời gian đánh cuộc nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ mặc nữ trang đi gặp Liễu tướng quân. Xem ra nàng ấy và Liễu Tương Cư cũng đã dần sinh ra chút tình cảm.
 
Có điều muốn nàng làm phụ nhân thì thật sự là không có tự tin, nên nàng vẫn luôn ỡm ờ với lời cầu hôn của Liễu Tương Cư.
 
Nhưng lần này bị Nghiêu thị gọi vào phủ trạch, dưới ánh nhìn của mấy bà tử xung quanh, Công Tôn nhị cô nương bị Nghiêu thị răn dạy nhục nhã như tiện nô, bảo nàng đừng câu dẫn đại công tử đôn hậu nhất mạch tương truyền của Liễu gia nữa.
 
Nếu đổi thành cô nương bình thường, thật sự là vô cùng nhục nhã, chỉ hận không thể đâm đầu chết trước cửa phủ Liễu gia.
 
Nhưng Công Tôn nhị lại ôm quyền với Nghiêu thị, quăng ra một câu: “Phu nhân, ngài đã nói vậy, nếu ta không làm gì, chẳng phải là có lỗi với lời nhục mạ của ngài sao?”
 
Xưa nay Nghiêu thị chưa từng gặp cô nương nào như Công Tôn nhị, trước kia Liễu Bình Xuyên ở nhà còn có thể cho bà ta vài chủ ý, nhưng bây giờ nghe nói Liễu thị muốn dưỡng thai, không biết bị nhị điện hạ giấu đi đâu rồi, mấy lần bà ta đến cũng không gặp được, bây giờ chỉ có thể kiên cường mang tư thái của phu nhân quan gia, cắt bỏ khối u ác tính bám vào nhi tử xuống trước.
 
Vì vậy nghe Công Tôn nhị trả lời xong, sắc mặt Nghiêu thị không thay đổi, nhướng mày nói: “Nếu Công Tôn tiểu thư muốn thể diện, hẳn là bây giờ nên che mặt ra ngoài, đâu có không biết xấu hổ ngượng ngùng mà ngồi ở đây như bây giờ? Sao ngươi còn có thể làm ra chuyện gì chứ?”
 
Công Tôn nhị cười vô cùng thoải mái, hàm răng trắng lóe sáng: “Tiết xuân hận ngắn, thời gian lại không đợi người, vậy đừng qua nữa, phu nhân ngài an tâm chờ ôm tôn tử đi.”
 
Kết quả không chờ Nghiêu phu nhân xác định ý trong lời nói của đại cô nương còn trẻ này, biết được nàng suy nghĩ kinh khủng như lời nói của nàng, Công Tôn nhị đã khoan thai sải bước ra khỏi Liễu phủ.
 
Từ đó về sau, Liễu Tương Cư không về nhà nữa. Nghiêu thị vô cùng tức giận, nghĩ là do Quỳnh Nương xui khiến thứ bất nam bất nữ kia dạy hư nhi tử của mình.

 
Vì thế lại đến Lang Vương phủ tìm Quỳnh Nương nói rõ lí lẽ.
 
Nhưng Nghiêu thị vừa đến sảnh ngoài đúng lúc gặp Sở Tà mới về phủ. Nghiêu thị thuật lại lời bất kính Công Tôn nhị nói ngày ấy, trút hết toàn bộ oán khí mấy ngày nay của mình xuống.
 
Xưa nay Sở Tà nói chuyện không lưu tình, còn khắc nghiệt hơn Nghiêu thị, nói thẳng ra là bà ta không biết dạy con, cô nương đó đã bảo bà ta chờ ôm tôn tử thì về nhà mà chờ đi, dựa vào cái gì đến nơi này quấy rầy?
 
Hiện giờ Vương phi của hắn đang có mang đấy, nếu tức giận đến nỗi động thai khí, hắn có được chức tước cũng phải giết cả nhà người nọ.
 
Nghiêu thị đúng là tức đến nỗi nằm liệt giường, lúc này bà ta mới phát hiện, Công Tôn nhị nói chuyện ngang ngược chẳng khác gì vị Vương gia này, đều lộ ra ương ngạnh của sơn phỉ lưu manh, đều khốn nạn cả!
 
Người như vậy không nói đạo lý, nhưng dưỡng nữ Quỳnh Nương nói đạo lý thì bà ta lại không gặp được. Nghiêu thị như chim gãy cánh, tố khổ với Liễu Mộng Đường, mong ông ta có thể cáo trạng trước mặt hoàng thượng, bắt lấy nữ nhân thất đức Công Tôn nhị kia.
 
Nhưng bây giờ Liễu Mộng Đường bị nữ nhi liên lụy, vốn dĩ đã mất quan uy, sao có thể để gièm pha của nhi tử chấn động triều đình? Ông ta không chịu, nói chuyện này không có hại với nam nhi, chỉ cần người làm phụ mẫu là bọn họ không gật đầu thì cô nương kia không thể vào cửa Liễu gia, xem xem nếu thực sự có hài tử thì nàng ta làm thế nào cho phải!
 
Nghiêu thị cũng hiểu đạo lý này, tạm thời thả lỏng. Nhưng bây giờ đôi nhi nữ mà bà ta sinh dưỡng lại đều không ở trong phủ, bà ta rất nhớ, cũng hậm hực khó có thể thư thái.
 
Còn Quỳnh Nương nghe được lời Công Tôn nhị từ trong miệng Lang Vương, đang uống nước cũng sặc đến độ phun đầy mặt Lang Vương.
 
Nàng vừa ho khan vừa nhanh chóng lau mặt cho Lang Vương, sau đó kinh ngạc nói: “Vậy đến tột cùng là đại ca ta chạy đi đâu rồi, Công Tôn nhị nàng ấy muốn làm gì?”
 
Lang Vương nói: “Mấy chuyện này nàng đừng quan tâm, nàng sắp lâm bồn, mấy ngày nay tìm xong hết bà đỡ rồi, bổn vương còn dặn dò thần y chờ đợi mọi lúc, bây giờ chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện nàng sinh sản.”
 
Quỳnh Nương biết Lang Vương nói rất có lý. Theo tính toán, sắp đến ngày hài nhi ra đời rồi.
 
Tuy rằng kiếp trước nàng sinh hai hài nhi nhưng một thai này còn lớn hơn hai thai lúc trước, sẽ có chuyện gì, nàng cũng không thể nói được.
 
Cuối cùng cũng đến mấy ngày sắp lâm bồn, nàng bèn dừng miệng, không đề bản thân ăn quá nhiều, thường xuyên đi lại trong viện, tránh cho thai nhi quá lớn.
 
Một ngày nọ, Quỳnh Nương đang ăn trái cây trong viện, cắn được hai miếng đột nhiên cảm thấy dưới thân hơi hơi nóng lên, cảm giác quen thuộc nói cho nàng biết nước ối vỡ rồi.
 
Có điều vẻ mặt nàng vẫn như thường, mở miệng gọi Thúy Ngọc đỡ nàng vào trong phòng nằm yên, sau đó gọi bà đỡ đến đỡ đẻ.
 
Bởi vì đề phòng Vương phi sinh sản nên hai nồi to dưới bếp luôn luân phiên nấu nước sôi. Lót vải trắng xuống dưới, để giữ nhiệt nước ấm đặt tiếp xúc dưới ánh mặt trời.
 
Từng cơn đau đánh úp lại Quỳnh Nương cũng không kêu, bởi vì nàng biết lát nữa phải dùng sức.
 
Thậm chí sợ lát nữa không có sức, nàng còn gọi Thúy Ngọc bưng một bát cháo thịt bò nấu nhừ đến cho nàng húp.
 
Có điều so với nữ tử trấn định vì đã thành hôn sinh con này, Lang Vương thành hôn lần đầu có vẻ không trấn định như vậy.
 
Thúy Ngọc bưng cháo đến, nói với Quỳnh Nương, bảo là Lang Vương sau khi được tin lập tức ra roi thúc ngựa về phủ, nghe nói mông con ngựa mà hắn yêu thích bị roi ngựa đánh ra dấu màu đỏ.
 
Sau khi người này trở về liền không ngừng đi tới đi lui ngoài phòng sinh, có lẽ đế giày cũng bị cọ hỏng rồi.
 


break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc