"Tất nhiên rồi! Ai da, nếu giới trẻ bây giờ có chút ý thức giống như cháu thì tốt rồi." Viên đại sư than thở nói.
Trì Thư Nhan cười cười không nói, chỉ thấy cầm bút lên và lấy chu sa ra rồi vẽ bùa trên giấy hoàng chỉ, mây trôi nước chảy y như đã vẽ rất nhiều lần vậy.
"Hử, hoa văn cháu vẽ nhìn khá đẹp, nhìn qua còn khá giống. Một lá bùa cháu định bán bao nhiêu tiền?” Lý đại sư tiến lại gần nhìn một chút: "Vẫn là cháu thông minh, tự mình vẽ thì có thể tiết kiệm một khoản chi phí nữa."
Trì Thư Nhan không có dừng nét vẽ lại mà đã vẽ xong một lá bùa, dưới ánh mặt trời chói chang, ánh sáng của lá bùa trực tiếp hoà với ánh mặt trời. Cô ngẩng đầu lên, vươn năm ngón tay ra.
"50." Lý đại sư đoán.
Trì Thư Nhan lắc đầu, lá bùa này đã tốn rất nhiều linh lực của cô, không thể rẻ như vậy được.
"500." Viên đại sư hỏi.
"5 vạn một lá bùa, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên cháu khai trương nên có giá đặc biệt, 5000 một lá là được rồi."
Trì Thư Nhan chớp chớp mắt nhìn về phía hai người bên cạnh: "Hai vị có muốn không?"
Lý đại sư và Viên đại sư lắc đầu như trống bỏi, trở lại quầy hàng của mình. Họ đều cảm thấy đầu óc cô bé này có vấn đề, một tờ giấy mà dám bán 5000 với 5 vạn.
Quả nhiên người trẻ tuổi luôn thích mơ mộng hão huyền, vẫn là đoán mệnh tốt hơn, nguy hiểm sẽ nhỏ hơn, bán bùa nhiều rất dễ lộ nhược điểm.
......
Ngày đầu tiên Trì Thư Nhan bày sạp buôn bán, người tới rất nhiều nhưng tò mò nhìn cô và sạp hàng một cái, sau đó không hẹn mà cùng chọn chỗ khác.
"Mẹ, sao mẹ còn tin mấy cái này, hiện tại khoa học phát triển, phản đối mê tín dị đoan, cho dù xảy ra một hiện tượng siêu nhiên thì cũng có thể dùng khoa học giải thích đó." Một thanh niên hơn 30 tuổi tỏ ra không kiên nhẫn nói với một người phụ nữ hơn 60 tuổi.
Trên cổ tay người phụ nữ đeo một chuỗi phật châu, cổ mang một mảnh ngọc khắc tượng phật được sợi chỉ đỏ xuyên qua, nhìn là biết không phải người yêu thích huyền học thì chính là người tin Phật. Kiểu người lớn tuổi lại thờ phụng thần phật sẽ vô cùng dễ lừa, có đôi khi tiêu tiền cũng chỉ để an tâm mà thôi.
Đối với rất nhiều thầy bói mà nói thì nguy hiểm nhỏ, rất dễ mua bán thành công, chỉ mong trong lòng bọn họ thoải mái nên vừa nhìn thấy người phụ nữ này, rất nhiều thầy bói đã để ý.
Triệu Chí Thành tận tình khuyên nhủ mẹ mình, hiển nhiên không muốn đem số tiền vất vả kiếm được đưa cho những kẻ lừa đảo này.
Nếu thường ngày nghe anh nói như vậy, mẹ anh nhất định sẽ không làm trái ý anh, cho dù thật sự muốn xem bói, cũng là lén đi xem, anh cũng coi như không nhìn thấy.
Nhưng hôm ay lại đặc biệt, ba anh đang nằm ở trong bệnh viện, cho nên dù Triệu Chí Thành hôm nay có nói nhiều lý lẽ hơn nữa thì cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được mẹ anh.