Lâm Nam chạy một mạch đến Hợp Tác Xã cung ứng, vừa bước vào cửa mới nhớ ra trên người không có tem phiếu.
Phiếu này là chỉ các loại giấy tờ cần phải có khi mua hàng hóa, như phiếu lương thực, phiếu dầu, phiếu vải vóc…
Hộ khẩu của anh là ở nông thôn sống bằng nghề đánh cá, biển cả chính là kho lương.
Hàng năm nộp cố định sản lượng cá hoặc tiền mặt, còn lại đánh được bao nhiêu ăn bấy nhiêu, vì vậy không có phiếu lương thực và các loại phiếu khác.
Lương thực để ăn cũng là tự trồng trọt một ít, hoặc dùng công điểm đổi tại công xã.
Nhưng mấy năm nay anh ngày ngày mơ tưởng đến phát tài, không kiếm được bao nhiêu công điểm, chút công điểm mà Đồng Lan ngày đêm vất vả kiếm được cũng chỉ đủ cho cả nhà miễn cưỡng sống qua ngày.
Hai đứa trẻ Lâm Tuyền cùng Lâm Thanh rõ ràng bị suy dinh dưỡng, cứ ăn hải sản và rau dại mãi cũng không phải là cách.
Anh suy nghĩ một lát, rướn cổ nhìn xung quanh tìm kiếm, thấy một thanh niên lén lút đứng ở cửa ngõ bên cạnh, liền bước tới.
Thanh niên mắt nhìn tám hướng, cũng tiến lại gần Lâm Nam áp sát vai hỏi nhỏ.
“Đại ca, có cần “thép” giá rẻ không, chủng loại nhiều lắm đó.”
“Thép” ở đây ám chỉ phiếu lương thực, có câu nói con người là sắt, cơm là thép.
“Tất cả phiếu trên người cậu lấy ra đây, tôi mua hết.”
Thanh niên tỏ vẻ nghi ngờ, trên người Lâm Nam có mùi tanh của cá, quần còn dính bùn cát, rõ ràng là ngư dân chân đất không giống người có tiền.
“Phiếu trên người tôi không ít đâu, chưa chắc anh móc ra được nhiều tiền thế.”
Lâm Nam nhíu mày, nghĩ bụng một tên lang thang đường phố mà cũng bày đặt làm bộ làm tịch.
Việc buôn lậu phiếu lương thực là tội lớn, tên nhóc lẻ loi như thanh niên này không dám mang quá nhiều ra ngoài.
Anh túm lấy cánh tay thanh niên, lạnh giọng nói.
“Bây giờ tôi đang rất gấp và rất bực mình, nếu cậu còn lằng nhằng nữa, tôi sẽ ném cậu vào đồn công an đấy.”
“Ái chà! Đừng, đừng, trên người tôi chỉ có nhiêu đây thôi, đại ca anh xem đi.”
Lâm Nam nhận lấy một nắm phiếu nhỏ, nhanh chóng đếm, có phiếu gạo, mì, muối, dầu, còn có hai mét phiếu vải và hai lạng phiếu đường trắng.
Anh rút hai tờ "Đại Đoàn Kết" đưa cho thanh niên, quay người đi về phía Hợp Tác Xã cung ứng.
Giá phiếu ở chợ đen thường cao gấp bảy - tám lần thị trường, số phiếu trong tay anh có thể bán được tầm 60-70 đồng ở chợ đen.
Nhưng thanh niên này rõ ràng là tạm thời đi rao bán phiếu, 20 đồng là đủ để giải quyết.
Thanh niên nhe răng nhếch mép, xoa xoa cánh tay bị bóp đến đau nhức, lẩm bẩm chửi bới sau lưng Lâm Nam.
“Tên nhà giàu chết tiệt!”
Rồi nhìn những tờ "Đại Đoàn Kết" mà cười tươi, khuôn mặt đen nhẻm của cậu ta cười còn đẹp hơn mấy đồng chí trên tờ tiền.
Khi Lâm Nam bước từ Hợp Tác Xã cung ứng ra, cái xô đã đầy ắp đồ vật, còn lại 25 đồng và tất cả các loại phiếu.
Anh nhìn bầu trời tối sầm, trong lòng tính toán tối nay có lẽ sẽ lấy lại được tình cảm của ba mẹ con.
Đồng Lan thấy 30i cân gạo cùng mì trong xô hẳn phải nhìn anh bằng con mắt khác, không nói là gọi tiếng chồng yêu nhưng có thể lời nói cũng phải dịu dàng hơn vài phần.
Anh còn đặc biệt mua cho Đồng Lan một chiếc váy, tuy màu sắc đơn giản nhưng ở trong thôn thì chắc chắn không tìm được chiếc thứ hai.
Lâm Tuyền và Lâm Thanh chơi con ếch bằng thiếc mà anh mới mua, liếm một miếng đường trắng, gọi tiếng cha thì có gì quá đáng đâu!
Sau khi kết thúc thời gian ảo tưởng, anh vừa ngân nga hát vừa bước đi nhanh nhẹn trên đường về nhà.
...
Ban đêm.
Ánh trăng trắng xóa chiếu xuống đất, như thể rắc một lớp muối lên mặt đường.
Lâm Nam đi dưới ánh trăng, lê đôi chân nặng trịch về đến cửa nhà, bận rộn cả ngày, anh đã có chút mệt mỏi.
Căn nhà cũ kỹ không có chút ánh sáng nào, Đồng Lan và các con dường như đã ngủ.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa nhà nhưng không đẩy được, cửa đã bị chốt từ bên trong, không chừa cho anh về.