"Lâm... Nam... Trừ khi... giết tôi... còn không anh đừng hòng... mang con đi!"
Một tiếng hét thất thanh của người phụ nữ chợt đánh thức Lâm Nam. Anh gắng sức hít sâu vào một hơi, liền có thể ngửi thấy một mùi tanh quen thuộc của cá.
Hả? Oxi của máy ICU ở bệnh viện sao lại đổi mùi rồi?
Không đúng! Chẳng phải mình đã chết rồi sao?
Anh từ từ mở mắt ra, trông thấy trước mặt là mái nhà dột nát đầy bụi bặm và ánh sáng lọt vào làm chói mắt đến đau lòng.
Mái nhà này là... nhà cũ của mình sao?
Khó khăn lắm anh mới di chuyển ánh nhìn, trông thấy từng vật dụng quen thuộc hiện ra trước mắt. Tờ lịch treo tường dừng lại ở năm 197x...
Trước mặt anh là một người người phụ nữ quen thuộc đang run rẩy vì giận dữ, mũi nhọn của chiếc đinh ba bắt cá mà cô đang cầm chỉ cách cổ họng anh một khoảng rất gần.
Phía sau người phụ nữ là hai đứa trẻ, có thể thấy rõ chúng đang co ro vì sợ hãi.
"A Lan? A Lan! Bốn mươi năm rồi, cuối cùng anh cũng được gặp lại em!"
Người phụ nữ này chính là người vợ đầu tiên của Lâm Nam, cô tên Đồng Lan.
Đồng Lan rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt cô sáng ngời như chứa cả ánh trắng, ngũ quan tinh tế không cần trang điểm cũng là một vẻ đẹp hiếm có trên đời.
Nhưng lúc này, trong mắt cô lại đầy sự phẫn nộ: "Đừng động, anh mà dám động vào các con, tôi sẽ liều mạng với anh!"
Lâm Nam sững người lại, hai cánh tay vừa theo bản năng giơ lên được một nửa đã vô lực rũ xuống.
Anh đã được tái sinh trở về đúng cái ngày anh chuẩn bị đẩy Đồng Lan và các con đi gán nợ.
Anh khó khăn lùi lại phía sau cầu xin vợ bớt đề phòng: "A Lan, anh hứa từ nay về sau tuyệt đối sẽ không đánh đập em và các con nữa, càng không thể bán đi máu mủ của mình. Đồng thời, anh sẽ trả hết số nợ đó ngay lập tức, anh hứa sẽ cho em cùng các con một cuộc sống tốt đẹp hơn!"
Kiếp trước vì để làm giàu, anh đã dốc hết tiền bạc trong nhà lại còn đi vay nặng lãi để đầu tư, cuối cùng chỉ đành trắng tay. Chủ nợ dùng bạo lực để đến nhà đòi nợ nhiều lần, lúc đó anh đã cư xử như một con súc vật, tự tay đẩy vợ con ra để trừ nợ.
Còn anh thì trốn khỏi nhà để đi lang thang. Sau này, anh gặp được quý nhân, nhờ đó mà nắm bắt được cơ hội của thời đại khởi nghiệp thành công.
Đợi đến khi anh vinh quy bái tổ, chuẩn bị chuộc lại lỗi lầm trước kia.
Lúc này mới biết, vợ anh đã vô tình va đầu vào góc bàn khi chủ nợ đến đòi tiền và qua đời ngay tại chỗ.
Mẹ anh vì để bảo vệ huyết mạch của nhà họ Lâm là Lâm Tuyền và Lâm Thanh, nên đã cắt đứt quan hệ mẹ con với anh, bà đưa hai đứa trẻ đi nơi khác sống nhưng cuộc đời vẫn cơ cực. Hai năm sau bà cũng qua đời.
Khi anh tìm thấy Lâm Tuyền và Lâm Thanh trong trại trẻ mồ côi, hai đứa trẻ lúc đó đã gầy trơ xương nhưng vẫn khăng khăng tự nhận là trẻ mồ côi, nhất quyết không chịu đi theo anh về.
Sau đó, anh lại bận rộn với sự nghiệp nên không có thời gian hàn gắn mối quan hệ với con cái.
Cho đến khi anh cô độc sắp chết mới nhận ra tình thân quý giá biết bao. Giờ đây đã có cơ hội làm lại từ đầu vậy thì nhất định phải bù đắp tình thân đã đánh mất trước kia.
Hơn nữa, kiếp trước anh đã lăn lộn gây dựng được tài sản hàng trăm tỷ, rèn luyện được bản lĩnh đầy mình trên thương trường.
Trong cái thời đại gió xuân cải cách đang thổi khắp nơi này, việc anh kiếm tiền là quá dễ dàng.
Nhưng Đồng Lan hiện tại hoàn toàn không tin vào điều đó, chiếc đinh ba trong tay cô không có dấu hiệu hạ xuống chút nào, thậm chí cô còn đẩy tới thêm vài phân.
Lâm Nam thấy vậy mới nhớ ra, kiếp trước khi anh đòi tiền Đồng Lan, anh cũng thường nói lời ngon ngọt trước.
Nếu nói ngọt không được thì anh mới ra tay đấm đá Đồng Lan, dùng bạo lực vẫn không đòi được tiền, anh sẽ trút giận lên các con.
Anh cảm thấy hổ thẹn và đau khổ, giơ tay tự cho mình một bạt tai thật mạnh.
"A Lan, em và các con ăn cơm chưa, bữa trưa hôm nay để anh làm."
"Nhà đã hết sạch thức ăn từ lâu rồi, đồ ăn sáng nay tôi đi biển mò về được cũng bị bọn đòi nợ mang đi cả."
Giọng Đồng Lan rất nhẹ nhưng lại như một cái tát giáng mạnh vào mặt Lâm Nam.
Nhìn thấy con trai Lâm Tuyền mặc quần áo làm từ bao bột mì và con gái Lâm Thanh mặc chiếc váy được vá từ những mảnh vải vụn.
Anh chỉ có thể im lặng, hai nắm đấm siết chặt đến mức các khớp ngón tay kêu ken két.
"A Lan, em và các con ở nhà đợi anh, anh sẽ đi đánh ít cá về làm cơm."
Nói rồi, anh quay người bước ra khỏi nhà.
Đồng Lan như trút được gánh nặng, ngồi xổm xuống ôm hai đứa con, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm xuống đất một cách vô hồn.
"Mẹ ơi, có phải cha lại đi lấy gậy đánh chúng ta không?"
Lâm Thanh vội vã vùi cái đầu nhỏ bé vào lòng Đồng Lan, Lâm Tuyền đưa cánh tay gầy guộc đặt lên đầu Lâm Thanh: "Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em và mẹ!"
Nước mắt Đồng Lan tuôn rơi như suối, cô ôm chặt hai đứa con: "Mẹ thà chết cùng hắn, cũng không để các con bị tổn thương!"