Gần đây là mùa cao điểm sản xuất lâm nghiệp, lâm trường Tiền Xuyên có rất nhiều khu vực cần phải tiến hành công tác chăm sóc rừng.
Vì vậy, ngoài một số ít người lên núi sản xuất gỗ, những người khác đều tham gia vào sản xuất lâm nghiệp.
Chu Thanh Lam và Đường Phượng Anh cùng các nữ thanh niên trí thức khác đang tụ tập trò chuyện, không biết ai tinh mắt, nhìn thấy Thịnh Hi Bình đang đi tới từ xa.
Liền đưa tay huých Chu Thanh Lam, trêu chọc, "Này, đội trưởng nhà cậu đến kìa."
Chu Thanh Lam đỏ mặt, nói, "Hừ, nói bậy gì đấy? Sao lại thành nhà tôi rồi?"
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Thịnh Hi Bình.
Trùng hợp thay, Thịnh Hi Bình cũng đang nhìn về phía này, ánh mắt hai người chạm nhau.
Tim Chu Thanh Lam đập thình thịch, mặt nóng bừng, định quay đầu đi không nhìn đối phương nữa.
Nhưng vừa quay đầu đi, lại có chút không nỡ, lại nhìn về phía Thịnh Hi Bình một lần nữa.
Thịnh Hi Bình cũng chú ý đến hành động của Chu Thanh Lam, khóe miệng không khỏi nhếch lên, tâm trạng lập tức tốt lên.
Nhưng lúc này có rất nhiều người, Thịnh Hi Bình cũng không tiện tương tác nhiều với Chu Thanh Lam, chỉ gật đầu với cô.
Đúng lúc này, có người nhìn thấy Thịnh Hi Bình, đi tới ôm chầm lấy cổ anh.
"Nghe nói cậu muốn tán em vợ của Cao Hải Ninh? Người ta đã cho cậu một bánh xà phòng? Cậu giỏi thật đấy, dễ dàng chinh phục được đóa hoa hồng gai của thanh niên trí thức Tùng Giang Hà như vậy?"
Người này là công nhân lâm trường, lớn hơn Thịnh Hi Bình năm, sáu tuổi, đã kết hôn rồi.
Người dân vùng núi tính tình thẳng thắn, thích nói đùa, những người đã kết hôn này da mặt dày, lại càng hay nói mấy câu chuyện cười tục tĩu.
"Này, bao giờ thì mời mọi người uống rượu mừng đây? Tôi nói cho cậu biết, nhanh chóng cưới người ta về nhà mới yên tâm, cậu chưa kết hôn, không biết được lợi ích của phụ nữ đâu."
Người ta muốn trêu chọc chàng trai trẻ Thịnh Hi Bình này, muốn xem thử bộ dạng ngượng ngùng, xấu hổ của những chàng trai ngây ngô này.
Nhưng tiếc là, Thịnh Hi Bình tuy bề ngoài hai mươi tuổi, nhưng bên trong lại là một ông già sáu mươi tuổi, da mặt dày hơn ai hết.
Mấy câu này mà muốn anh đỏ mặt tía tai, xấu hổ sao? Nằm mơ đi.
"Chẳng phải là còn thiếu bà mối sao? Hay là nhờ chị dâu nhà anh giúp đỡ một chút?"
Thịnh Hi Bình mặt không đỏ tim không đập, nói với vẻ mặt bình tĩnh.
"Hây, mọi người nghe xem, tên này thật biết cách chiếm tiện nghi, hai bàn tay trắng không chuẩn bị gì cả, đã muốn nhờ bà mối đến nói chuyện cưới xin rồi."
Người kia nghe vậy, cười ha hả, những người xung quanh cũng cười theo.
****
Mọi người đang cười đùa, xe đưa đón do đầu máy diesel* kéo đến, mọi người lần lượt lên xe.
(*) Đầu máy diesel là một loại đầu máy xe lửa trong đó động cơ chính là động cơ diesel. Một số loại đầu máy diesel đã được phát triển, khác nhau chủ yếu ở phương thức truyền năng lượng cơ học đến các bánh dẫn động. Phổ biến nhất là đầu máy diesel-điện và diesel-thủy lực.
Xe đưa đón chở mọi người ra khỏi lâm trường, chạy vun vút về phía khu vực khai thác, đưa mọi người đến các điểm làm việc.
Ở đây độ cao lớn, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, tuy đã là mùa hè, nhưng sáng sớm trong rừng vẫn còn khá lạnh.
Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, in bóng loang lổ trong rừng.
Trên lá cây, ngọn cỏ đọng những giọt sương long lanh, dưới ánh mặt trời rực rỡ, biến thành ánh sáng bảy sắc cầu vồng.
Những chú chim dậy sớm trong rừng ríu rít hót, thật vui tai.
Một đoàn người đi trong con đường mòn trong rừng, hít thở không khí trong lành của rừng, lắng nghe tiếng chim hót líu lo, cũng là một thú vui.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến khu rừng hôm qua.
Trước tiên treo túi lương khô của mình lên, sau đó Thịnh Hi Bình phân công nhiệm vụ hôm nay.
"Khu vực làm việc của chúng ta đã sắp hoàn thành rồi, hôm nay chắc chắn sẽ xong. Sáng nay mọi người cố gắng một chút, nếu làm gần xong rồi, tranh thủ giờ nghỉ trưa, ai muốn đi thì tôi dẫn mọi người vào rừng đi dạo, biết đâu lại gặp được thứ gì đó. Đi vào trong có một bãi cỏ lớn, chắc là quả dâu rừng đã chín rồi, có thể đi hái một ít. Lúc này thiên ma* cũng đã nhú lên khỏi mặt đất rồi, nếu gặp được, đào vài củ cũng rất tốt."
(*) Thiên ma là một loài thực vật đặc biệt, kỳ lạ không có chất diệp lục, toàn thân màu vàng đỏ, trông xa như một mũi tên, rễ thẳng đứng giống hình chân người, lá hình vẩy cá, vì vậy còn được gọi là “cây mũi tên đỏ” – xích tiễn. Phần quan trọng nhất là củ.
Nghe vậy, mọi người đều rất vui, đặc biệt là các nữ thanh niên trí thức, đều rất hào hứng với việc hái quả dâu rừng.
Vấn đề là thời này không có gì ngon để ăn, mỗi nhà trước đây còn trồng vài cây ăn quả, mấy năm trước đều đã bị chặt bỏ.