Chương 7: Vòng tay huyết ngọc
Khương Sắt đỏ mặt, chợt cúi đầu.
Bỗng nhiên phát hiện một hộp trang sức đang được đặt trên bàn. Là một chiếc hộp trang sức trông đậm chất cổ xưa, chiếc hộp cũng trông cũng hơi xuống màu, xem ra cũng đã có chút năm tháng rồi.
"Đây là.....Gỗ đàn hương?" Khương Sắt khẽ tặc lưỡi, cũng chỉ có kiểu nhà hào phú như nhà họ Nhiếp mới dùng gỗ đàn hương để làm hộp trang sức.
Nhiếp Tư Cảnh nhấc hộp trang sức lên rồi mở ra.
Bên trong đặt một chiếc vòng tay được làm từ dương chi huyết ngọc. Màu sắc của huyết ngọc đỏ rực trong suốt, trông đậm chất cổ xưa nhưng vẫn tỏa ra sắc màu ngập tràn sức sống.
Khương Sắt không rõ về giá cả của huyết ngọc nhưng khối ngọc này vừa nhìn đã biết chất lượng của ngọc thạch cực cao, đã thế lại còn được làm thành vòng tay, thật không biết khối ngọc này phải lớn đến cỡ nào.
Khương Sắt thấy Nhiếp Tư Cảnh lồng vòng tay huyết ngọc vào tay cô. Bàn tay của Khương Sắt rất thanh mảnh, trắng ngần. Vòng tay huyết ngọc được đeo lên tay cô lại càng tô điểm cho hai bàn tay càng thêm kiều diễm, rung động lòng người.
"Đây chính là biểu tượng của chủ mẫu nhà họ Nhiếp, chỉ cần đeo nó lên thì bất kể người nào trong nhà họ Nhiếp cũng đều nghe theo hiệu lệnh của em." Nhiếp Tư Cảnh thản nhiên giải thích nhưng lại khiến cho Khương Sắt trong lòng giật mình.
Trời đất ơi!! Bỗng nhiên cô cảm thấy bản thân mình như đang đeo một củ khoai lang bỏng trên tay vậy.
Món đồ này, nếu để phát tán ra bên ngoài ắt hẳn sẽ là món đồ được giẫm đạp lên nhau mà tranh giành.
Chỉ riêng mỗi việc có thể ra lệnh cho bất cứ ai trong nhà họ Nhiếp thôi cũng đủ để khiến con người ta điên loạn. Nhà họ Nhiếp xưa nay thần bí, uẩn khuất, thân tộc trải rộng khắp cả nước thậm chí là ra đến cả nước ngoài.
Chẳng trách có nhiều cô gái muốn gả vào nhà họ Nhiếp như vậy.
Khương Sắt cười ranh mãnh "Bất cứ ai ư, kể cả anh luôn sao?" Cô nhìn thấy Nhiếp Tư Cảnh khe khẽ lắc đầu, đang lúc Khương Sắt muốn cho qua.
Thì lại nghe thấy Nhiếp Tư Cảnh nói: "Chẳng cần đến món đồ kia."
Rõ ràng chỉ là một lời trần thuật bình thường nhưng lại khiến Khương Sắt cảm nhận được sự chiều chuộng cùng với sự yêu thương sâu đậm trong lời nói.
Ra lệnh cho anh, không cần đến huyết ngọc. Vì cô mà làm bất cứ chuyện gì, anh vui vẻ vì điều đó.
Nếu như nói, vừa mới đầu muốn gả cho Nhiếp Tư Cảnh là bởi vì sự cảm động từ kiếp trước, sự áy náy cùng với dã tâm muốn giành lại công ty giải trí Thiểm Tinh, nhưng mà hiện tại cô phát hiện bản thân bắt đầu cảm động trước người con trai này rồi.
Nhìn vào đôi mắt màu lam có thể khiến người ta đắm chìm trong đó, Khương Sắt cảm thấy bầu trời đầy sao cũng không sánh được với sự lấp lánh tản ra từ trong mắt của người đàn ông này, tản vào trái tim cô.
Sau đó Khương Sắt được người đàn ông dỗ dành mà vui vẻ đi vào.
Nhiếp Tư Cảnh vừa mới đầu còn chưa quen sấy tóc cho cô, nhưng sau đó bởi do Khương Sắt quá lười, lần nào cũng chỉ sấy lấy lệ vài ba cái liền chạy ra ngoài hóng gió, Nhiếp Tử Cảnh lo cô bị cảm nên bắt đầu học sấy tóc cho cô.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào đầu, Khương Sắt chơi đùa vòng tay huyết ngọc trong tay, ngẫm nghĩ vẫn là nên cất nó đi. Món đồ này quá mức quý giá cũng quá mức nguy hiểm.
Món đồ này vẫn là nên để ở nhà họ Nhiếp thì an toàn hơn.
"Ông xã...." Khương Sắt bất chợt gọi, tay cầm máy sấy tóc của người đàn ông hơi khựng lại, sau đó Nhiếp Tư Cảnh liền nghe thấy Khương Sắt nói "Giấy kết hôn cũng đã lấy rồi, vậy còn nhẫn đâu?"
"....... Sớm thôi." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, Khương Sắt gật đâu cũng không để ý, chỉ là cảm thấy chỉ có mỗi một tờ giấy kết hôn cũng có một chút cảm giác không được chân thật cho lắm.
Lại qua vài ngày nữa, Khương Sắt nhìn thấy nhẫn trên tay mình, không kìm được mà thán phục một tiếng.
Hoa cát cánh được mài từ đá quý màu xanh thẳm thuần túy, tinh xảo xinh xắn, mượt mà nhẵn bóng, được khảm nạm trên mặt nhẫn. Màu sắc ấy giống hệt như đôi mắt của người đàn ông, vô tình nhìn thoáng cũng có thể khiến cho con người ta đắm chìm.
Khương Sắt cũng hiểu được, hoa cát cánh chính là hoa tộc của nhà họ Nhiếp, mang ý nghĩa tình yêu chân thành, mãi không thay đổi.
Khương Sắt rất thích chiếc nhẫn này, sau khi biết được nguồn gốc của nó thì lại càng thêm trân quý.
Chuyện này là vào ngày trước vào lúc tản bộ với cụ ông đã nghe cụ ông nói, chiếc nhẫn này là Nhiếp Tư Cảnh tự mình thiết kế. Hơn nữa bảo thạch được mài thành hoa cát cánh còn là đích thân Nhiếp Tư Cảnh tự chọn.
Đó là một khối bảo thạch màu lam cực kỳ thuần túy lóa mắt đào được ở Châu Phi vào tháng trước, bởi lẽ trân quý hoàn mỹ nên khi vận chuyển về nước đã vấp phải một vài thế lực phá rối, cản trở làm cho Nhiếp Tư Cảnh phải đích thân đi một chuyến.