Chương 30 Là ba phần tư của anh
Nhiếp Tư Cảnh thấy gương mặt mong chờ của cô vợ nhỏ đang nhìn mình, động tác trên tay có chút dừng lại.
Chẳng lẽ anh còn quên gì sao?”
“…”
“…” Hai người không nói gì, đối mắt nhìn nhau trong một phút.
Cuối cùng, vẫn là Khương Sắt bại trận: “Anh…không có gì muốn nói với em sao?”
Lúc này Nhiếp Tư Cảnh mới phản ứng lại, nghĩ đến mấy lời tình cảm mới xem trên mạng, trong lòng anh có muôn vàn kháng cự, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ đó của Khương Sắt…
“Em là ba phần tư của anh.” Nhiếp Tư Cảnh đột nhiên nói.
Khương Sắt bị lời nói khó hiểu này làm cho sững sốt, vô thức hỏi, “Tại sao?”
“Vì em là trái tim của anh.” Lúc anh nói lời này, gương mặt lãnh đạm, đôi mắt bình tĩnh, nhưng khóe môi hơi mím cũng với tai anh hỏi đỏ đã bán đứng sự căng thẳng trong anh ngay lúc này.
“…Phốc!” Khương Sắt bị lời nói tình cảm của Nhiếp Tư Cảnh làm cho giật mình, không nhịn được mà bật cười, sau đó mặc kệ, cứ cười thoải mái.
“Hahaha…”
Khương Sắt cười một lúc, lúc này mới dừng lại.
Nhiếp Tư Cảnh cũng không ngăn cản cô, mà dung túng và bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ đang cười lớn.
“Ừm…cái đó, em có thể thử không?” Khương Sắt cười đủ rồi thì ngắm nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy chiếc kính viễn vọng được trưng bày ở giữa, mắt sáng lên.
Nhiếp Tư Cảnh đương nhiên gật đầu, tùy cô.
Khương Sắt rời khỏi vị trí, đi đến Mắt Vân Hoài.
Cô khẽ cúi đầu, phong cảnh bên dưới hiện lên trong mắt.
Đèn rực rỡ, đèn neon đủ loại màu sắc lập lòe chói mắt, quang cảnh lúc sáng lúc tối. Xe cộ, người đi đường cứ đi đi lại lại, vô cùng náo nhiệt.
Thật là một cảnh tượng đẹp mắt.
Chẳng trách nhiều người cứ muốn đến Vân Hoài Chi Điên. Cảm giác được nhìn cả thủ đô thế này thật sự quá tuyệt.
Dã tâm trong lòng cũng dễ dàng bộc phát.
Nhưng may mắn, tuy Khương Sắt có dã tâm nhưng cũng là dã tâm báo thù, cho nên đối với cảnh tượng phồn vinh này, ngoại trừ cảm thán một chút thì không có gì nữa.
Cơ thể đột nhiên bị hai cánh tay ôm vào.
Nhiếp Tư Cảnh không biết từ lúc nào đã đến sau lưng cô. Anh ôm Khương Sắt vào lòng, động tác trên tay thì điều chỉnh kính viễn vọng cho Khương Sắt.
Khương Sắt yên tĩnh ở trong lòng anh, đợi anh điều chỉnh xong.
Qua một lúc, Nhiếp Tư Cảnh đặt cằm lên đỉnh đầu của Khương Sắt, giọng nói khẽ vang lên: “Xong rồi.”
Khương Sắt vui vẻ quan sát.
“Oa…”
“Em nhìn thấy một ngôi sao màu đỏ giống như hình hoa hồng!!!”
Khương Sắt đột nhiên nói, sau đó vội vã ngẩng đầu chia sẻ với Nhiếp Tư Cảnh.
Nhiếp Tư Cảnh khẽ nhếch môi, cưng chiều vuốt tóc của thiếu nữa.
Cô vợ nhỏ của anh, hành động vội vã muốn chia sẻ niềm vui với anh, khiến anh vô cùng vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Khương Sắt thật sự nhìn thấy vật thể trong vũ trụ, trước kia đều chỉ nhìn thấy qua mấy tờ báo hoạc là mấy bài nghiên cứu.
Nhìn một lúc thì mới dừng lại.
“Em chơi đủ rồi, chúng ta xuống dưới xem thử đi?”
Khương Sắt biết 20 tầng đầu tiên của Vân Hoài Chi Điên đều là nơi giải trí cao cấp, chuyên phục vụ cho các danh môn quyền quý của giới thượng lưu.
Cô chưa từng đi nhưng cảm thấy rất hứng thú.
“Theo ý em.”
Nhiếp Tư Cảnh đương nhiên không từ chối cô, ôm eo cô rồi đi về phía thang máy.