Chương 28 Vân Hoài Chi Điên
Nếu nhà họ Nhiếp đã dám để hai bức tượng bằng vàng ở đây, thì không chỉ biểu thị rõ địa vị vững chắc của nhà họ Nhiếp, mà còn cảnh cáo người đi qua đi lại.
Đồ của nhà họ Nhiếp, chớ nên mong ước.
Người mà Vân Hoài Chi Điên tiếp đãi đều là nhân sĩ cao cấp, hơn nữa còn có quy định hội viên.
Chỉ có gia thế của bạn được sự chấp nhận của nhà họ Nhiếp thì mới có được thiếp mời mà Vân Hoài Chi Điên.
Có thể nói, Vân Hoài Chi Điên không chỉ là một trong những địa điểm nổi tiếng của thủ đô, mà còn là biểu trưng cho hào môn quyền quý của thủ đô.
Trước đây, lúc cha mẹ nhà họ Khương còn sống, Khương Sắt may mắn được tham gia yến tiệc được tổ chức ở Vân Hoài Chi Điên một lần.
Cảnh tượng hoa lệ xa xỉ kia, cùng với vô số hào môn quyền quý cứ ùn ùn kéo đến.
Khiến Khương Sắt bé nhỏ biết rõ được sự chênh lệch giữa người và người.
Sau này, cha mẹ nhà họ Khương bất ngờ qua đời. Nhà họ Khương ở trong tay cả nhà bác càng ngày càng sa sút.
Vân Hoài Chi Điên trực tiếp thu hồi lại quyền lợi mà trước đây nhà họ Khương được hưởng.
Nhiếp Tư Cảnh đã thông báo trước với quản lý của khách sạn.
Tuy nhà họ Nhiếp chưa từng tuyên bố ra bên ngoài về gia chủ kế nhiệm, nhưng một số người nhà họ Nhiếp có quyền lực đã biết trước rồi.
Quản lý của khách sạn Vân Hoài Chi Điên vẫn là do chi nhánh nhà họ Nhiếp phụ trách.
Vì thế đối với chuyện này thì càng hồi hộp vô cùng.
Chỉ sợ xảy ra sơ suất gì đó.
“Gia chủ, chủ mẫu. Hoan nghênh hai người đến đây.” Quản lý tên Nhiếp Hồng, coi như là cùng lứa với cha mẹ Nhiếp Tư Cảnh.
Vì năng lực xuất sắc nên được đề bạt làm quản lý của Vân Hoài Chi Điên.
Nếu như là quản lý của những khách sạn khác thì ngược lại không tính là gì, nhưng đây là quản lý của Vân Hoài Chi Điên.
Thân là quản lý, không chỉ phải quản lý một khách sạn khổng lồ, mỗi ngày còn phải giao thiệp với vô số hào môn quyền quý, nếu không khéo léo linh hoạt thì thật sự không làm được.
Nhiếp Tư Cảnh ôm lấy Khương Sắt, khẽ gật đầu.
Nhiếp Hồng hiểu ý, lập tức dẫn hai người đến trước thang máy.
Bên trong đại sảnh có không ít các danh môn quyền quý đang nói chuyện với nhau, bọn họ đương nhiên biết Nhiếp Hồng.
Thấy Nhiếp Hồng đi theo một đôi nam nữ trẻ tuổi, hơn nữa thái độ của Nhiếp Hồng vô cùng cung kính khách sáo, bọn họ thấy Nhiếp Hồng dẫn hai người đến thang máy chỉ dành riêng cho nhà họ Nhiếp.
Mọi người nhao nhào tò mò hai người đó là ai.
Phải biết, Nhiếp Hồng không chỉ là chi nhánh nhà họ Nhiếp, mà còn là quản lý của Vân Hoài Chi Điên. Không ít quyền quý có mặt ở đó đều phải khách sáo khi gặp Nhiếp Hồng.
Có thể khiến Nhiếp Hồng như vậy, trừ phi là chính thống nhà họ Nhiếp…
Mọi người nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu.
Chính thống nhà họ Nhiếp đã sớm biến mất hơn 10 năm rồi.
Sao có thể xuất hiện ở Vân Hoài Chi Điên? Hơn nữa còn có một người phụ nữ bên cạnh.
Nhiếp Hồng dẫn hai người đến tầng cao nhất của Vân Hoài Chi Điên, một nhà ăn với xung quanh là kính thủy tinh trong suốt.
Ngoại trừ nhân viên phục vụ ở bên cạnh đợi lệnh, hôm nay ở đây ở được bao sạch rồi.
Cả tầng lầu đều là kính thủy tinh.
Nhìn thấy được tất cả quang cảnh xung quanh. Nhìn ra bên ngoài là cảnh tượng về đêm của thủ đô, khiến người ta cảm thấy rất hùng vĩ.
Xung quanh trống rỗng, ở giữa được bày một chiếc bàn và hai chiếc ghế.
Khăn trải bàn màu trắng tinh khiết, trên bàn còn được đặt nến, dụng cụ ăn, cũng với hoa cát cánh ở trong bình.
Cũng không biết Nhiếp Tư Cảnh cho người lấy từ đâu.
Hoa cát cánh tươi đẹp mềm mại, trên cánh hoa còn đọng lại hơi nước.
“Mời ngồi.” Nhiếp Hồng đích thân kéo ghế cho hai người ngồi xuống.
Khương Sắt và Nhiếp Tư Cảnh ngồi hai đầu của bàn.
Nhiếp Hồng nháy mắt ra hiệu với nhân viên phục vụ đang đợi lệnh ở xung quanh, mấy nhân viên phục vụ đó lập tức hiểu ý.
Bọn họ rời đi một cách có trật tự, nhưng là mấy phút sau lại xuất hiện lần nữa.
Trên tay mỗi người đều cầm một cái khay, bọn họ để khay lên bàn, mở từng cái ra.
Không đến một lúc, trên bàn đã được bày biện đủ các loại món ăn ngon và tinh xảo.