Chương 21: Nàng tiên kẹo
Cả khuôn mặt Lục Thanh Thần đều đang làm ra vẻ như kiểu đang gặp ma, không dám tin mà nhìn chằm chằm Khương Sắt.
Khương Sắt bất đắc dĩ, chỉ đành để cho Lục Thanh Thần một chút thời gian để tiếp thu.
“Chị, chị đúng là thần tiên.” Cuối cùng thì Lục Thanh Thần cũng buột miệng thốt ra một câu.
Đúng thật là thần tiên mà, nắm được người mà những thiên kim tiểu thư danh giá kia dùng trăm phương ngàn kế để tranh giành.
Chuyện này mà truyền ra ngoài, coi chừng làm cho mấy thiên kim tiểu thư kia tức chết mất.
“Chuyện này, tính toán của nhà họ Bạch sợ rằng phải thất bại rồi.” Lục Thanh Thần cười trên nỗi đau của người khác.
Khương sắt nhún nhún vai.
Sau đó, chẳng hiểu sao trong trường đột nhiên bắt đầu truyền tai nhau lời đồn Nhiếp Phi to gan theo đuổi một đàn chị học năm ba đại học.
Khi đó, đại đa số người ở đây đều là sinh viên mới nên cũng không biết Khương Sắt.
Tuy nhiên có một số người lại biết Lục Thanh Thần, thấy Khương Sắt và Lục Thanh Thần ở chung một chỗ nên mới cho rằng Khương Sắt cũng học năm ba.
Nhiếp Phi nghe được những lời đồn này thì lập tức đứng ngồi không yên.
Anh ta nhanh chóng tìm ra người tung tin đồn kia, vừa cưỡng ép vừa dụ dỗ, cuối cùng còn nói thẳng luôn trước mặt mọi người rằng Khương Sắt là lão đại của anh ta.
Lần này thì tốt rồi, bây giờ tất cả sinh viên năm nhất đều biết đàn chị năm ba trong trường đại học kia tên là Khương Sắt.
Làm Khương Sắt tức đến nỗi thiếu chút nữa đã đập cho Nhiếp Phi một trận.
Sau đó mấy ngày, Khương Sắt vẫn núp trong phòng cùng Hải Tri Hành để học, cũng không dám đi học.
Đến mãi tận cuối tuần, Nhiếp Tư Cảnh vì đang đi công tác ở bên ngoài nên cô cũng không trở về núi Bàng Long.
Khó khăn lắm mới nhận được đến khi đợt huấn luyện quân sự kết thúc, lời đồn cũng bớt đi.
Lúc này Khương Sắt mới thở phào một hơi.
Cô lái xe đi đón Khương Húc.
Sau khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự, sinh viên mới có thể chọn trọ trong trường hoặc không trọ trong trước, tất nhiên Khương Húc không yên tâm để Khương Sắt ở một mình.
Vậy nên tất nhiên sẽ chọn là không trọ ở trường.
Khương Húc thu xếp hành lý ở trong phòng, Đoạn Tứ Ngôn cũng đang thu xếp ở đó.
Khương Húc trông thấy trên bàn Đoạn Tứ Ngôn có một cái hộp sắt sơn hồng.
Động tác của Đoạn Tứ Ngôn còn cực kỳ cẩn thận, như thể sợ nó bị đập vỡ mất.
Khương Húc nói đùa: “Chẳng lẽ trong này lại cất bảo bối gì à? Cậu cẩn thận thế.”
Đoạn Tứ Ngôn không có phản bác lại cậu ta, khóe miệng nâng lên một đường cong nho nhỏ, sau đó mở hộp sắt mà mình xem như bảo bối ra cho Khương Húc xem.
Khương Húc hơi tò mò, bạn cùng phòng này của cậu ấy, nhìn mặt ngoài thì nhẹ nhàng vô hại, thật ra trong lòng lại khá cô đơn.
Ít nhất là mấy ngày nay Khương Húc chưa từng thấy thiếu niên này cười thật lòng lấy một cái.
Thế nhưng mới vừa nãy… thế mà cậu ta lại cười rồi.
Nụ cười hết sức đơn thuần và chân thật, mặc dù không cong miệng nhiều nhưng Đoạn Tứ Ngôn thực sự cười rồi.
Sauk hi Khương Húc hiếu kỳ nhìn thoáng qua, vẻ mặt thoắt cái trở nên kỳ quái.
Trong hộp sắt, trống rỗng, chỉ đặt ba mảnh giấy gói kẹo vào.
Màu sắc của giấy gói kẹo nhìn rất đẹp, không quá rực rữ nhưng cũng không đơn sơ, ngay cả hình khắc chìm trên giấy cũng mang theo hơi thở của sự trang nhã và thanh lịch.
Đôi mắt Đoạn Tứ Ngôn hơi hạ xuống, cậu ta không thích người khác trông thấy những thứ này.
Tuy nhiên một giây sau, cậu ta lại nghe thấy Khương Húc “A” một tiếng. Cậu ta xoay người lại theo bản năng thì trông thấy dáng vẻ đang trầm tư của Khương Húc.
“Cái giấy gói kẹo này sao nhìn trông quen quen nhỉ? A Ngôn, cậu mua ở đâu thế?” Khương Húc hỏi.
Đoạn Tứ Ngôn khẽ giật mình, dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, siết lấy cổ tay Khương Húc.
“Cậu biết loại kẹo này?!”
Đoạn Tứ Ngôn bỗng nhiên trở nên vội vàng và chờ mong như vậy lại làm cho Khương Húc bị sững sờ.
Cậu ấy gãi đầu một cái: “Cái kẹo này hình như giống với một loại kẹo do xưởng của bà ngoại tôi sản xuất…”
“À! Tôi nhớ ra rồi!” Khương Húc đột ngột nói.
“Cái này đúng là do xưởng của bà ngoại tôi sản xuất, nhưng mà bởi vì xưởng đó nhỏ, do mấy người cùng quê làm nên năm tôi mười tuổi mọi người đã giải thể rồi, không sản xuất tiếp nữa.”
“Tôi có thể nhớ được là vì loại kẹo này ngọt mà không ngán, đóng gói nhìn cũng đẹp. Năm mười tuổi chị tôi về nhà, đã nói trước là sẽ mang cho tôi ba cái về, kết quả là lúc trên đường về chị tôi lại ăn luôn rồi! Làm tôi giận đến nỗi bơ chị tôi một hồi lâu luôn!”
Khương Húc nói đầy giận dữ, tự nhiên là cũng không để ý đến ánh mắt thâm thúy của Đoạn Tứ Ngôn.
Mười tuổi, ba viên kẹo…
Chẳng trách cậu ta phái người đi tìm kiểu gì cũng không tìm được.
Đoạn Tứ Ngôn nhìn về phía ba mảnh kẹo trong hộp sắt, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười.
Tiếp tục đến tìm chị đây.
Nàng tiên kẹo dẻo.