Chương 16: Mắc câu
Ông lão hơn năm mươi tuổi, đeo kính nhìn Khương Sắt đi vào, hài lòng gật đầu.
"Nhóc con, thầy đã đọc kịch bản mà học kỳ trước em đưa cho thấy rồi, được đấy, hậu sinh khả úy mà.”
Khương Sắt sững sờ một lúc, sau đó cô mới nhớ rằng sau khi kết thúc học kỳ trước, cô đã đưa một kịch bản phim do chính cô viết cho Hải Tri Hành, nhờ ông sửa giùm.
Hải Tri Hành đã giúp cô sửa rất nhiều lần, thậm chí còn đề xuất có thể để cô làm bộ phim này, nhưng ở kiếp trước cô đã từ chối.
Nhưng sau đó, Khương Mạn Mạn đã tìm thấy bản thảo của bộ phim này ở trong phòng của cô lúc trước ở nhà họ Khương, nó bị cô ta cầm đi hiến tặng cho Tống Nhược Hi, bộ phim này sau khi quay đã được không ít lời khen.
Cũng khến Tống Nhược Hi được chú ý.
Nhưng bây giờ, sao bây giờ cô có thể cô ta được như ý nguyện chứ?
“Thầy, thầy quán khen rồi.” Khương Sắt khiêm tốn nói. Hải Tri Hành mỉm cười gật đầu, bắt đầu nói về chuyện chính, "Cái kịch bản này, con có ý muốn quay nó không, thầy đây quen cũng rất nhiều..."
Khương Sắt trầm mặc chốc lát, "Thầy, quả thật là em có ý này…nhưng em muốn tự quay ạ."
Hải Tri Hành càng thêm vui vẻ yên tâm, vỗ vỗ Khương Sắt vai, "Đương nhiên rồi, đây là kịch bản do em viết, nếu em không quay thì còn có ai có thể quay đây?"
Khương Sắt lắc đầu, "Ý em là, biên kịch, đạo diễn, chọn diễn viên đều do em làm.”
Hải Tri Hành hơi ngạc nhiên, “Nhóc con này tham vọng không nhỏ đâu, nhưng em cũng biết tình hình trong nhà em mà.” Nếu như Khương Sắc kế thừa giải trí Thiểm Tinh, vậy thì những cái này đương nhiên sẽ khỏi phải bàn nữa.
Nhưng bây giờ công ty giải trí Thiểm Tinh thuộc quyền quản lý của gia đình bác của Khương Sắt, Hải Tri Hành biết tính cách của người nhà của nhà đó nên mới lo lắng.
Nếu bị bọn họ biết được, bọn họ sẽ qua loa làm hỏng bét kịch bản của Khương Sắt mất.
"Thầy yên tâm đị ạ, giải trí Thiểm Tinh, sớm muộn gì cũng sẽ trở về trong tay em.”
Khương Sắt cũng không giấu giếm Hải Tri Hành, đối phương là bạn tốt của mẹ cô nhiều năm, hơn nữa cũng rất thật tâm thật ý với cô.
Hải Tri Hành không hỏi thêm câu nào gật đầu, "Được đó, vậy thầy sẽ giúp em đăng kí bộ phim này trước, đỡ phải bị người khác nhanh chân đến trước."
Hải Tri Hành đã ở trong cái giới này nhiều năm như vậy, đương nhiên ông cũng hiểu những thứ dơ bẩn trong cái giới này.
Khương Sắt gật đầu, đây chính là điều cô muốn.
"EM cảm ơn thầy nhiều."
Nhờ Hải Tri Hành, Khương Sắt rời khỏi văn phòng.
Khương Sắt thấy nhàm chán cầm điện thoại lên xem, nhưng lại thấy một tin nhắn đẩy trên Weibo.
[Ngôi sao mới giới âm nhạc Khương Mạn Mạn lại ra mắt bài hát mới “Gió Thu”! ! ! 】
Khóe miệng Khương Sắt khẽ giật, bị mắc câu nhanh vậy à.
Khương Sắt sau khi trọng sinh về liền chuyển ra khỏi nhà họ Khương, nhưng cô cũng để lại không ít “đồ tốt”.
Những bản thảo bị cô bỏ mặc dù là đồ bỏ đi, nhưng đối với Khương Mạn Mạn mà nói đó cũng chính là vật cứu mạng.
Vốn dĩ sau khi Khương Sắt dọn ra khỏi nhà Khương Mạn Mạn, Khương Mạn Mạn đã chặn Khương Mạn Mạn, hơn nữa trong kỳ nghỉ cô cũng không ở lại trong căn hộ được mấy ngày, Khương Mạn Mạn không tìm được cô nên vẫn luôn phát sầu vì bài hát mới của mình.
Sau đó, Khương Mạn Mạn tình cờ đến phòng của Khương Sắt, cô ta không ngờ mình lại tìm được nhiều thứ tốt như vậy.
Khương Mạn Mạn đương nhiên không thể nhìn ra đây là một cái bẫy do Khương Sắt giăng ra.
Đúng lúc này, đột nhiên Khương Húc gọi đến.
Khương Sắt bắt máy.
“Chị, sao con đàn bà kia nó có thế mặt dày vô liêm sỉ thế, thế mà lại lấy bài hát chị viết!” Khương Húc nghiến răng nghiến lợi nói.
"Em yên tâm, đó chỉ là bản thảo mà thôi, là đồ vứt đi mà thôi."
Nghe được lời của Khương Sắt, Khương Húc mới cúp máy, lại đi nghe "Gió thu".
Quả nhiên có nhiều chỗ chưa hoàn thiện, từ nhỏ Khương Húc đã biết chị gái mình có thể viết lời và sáng tác nhạc.
Nhiều ca khúc của cậu đã được Khương Sắt hỗ trợ để hoàn thành.