Chương 13: Cuộc gặp mặt tam giác
Ba người lại tán gẫu một lúc, khi sắp kết thúc Khương Sắt lại dặn dò một câu.
[Sắt Sắt không muốn mập]: Tiểu Thần Tử, cậu thân là chủ tịch hội học sinh, có thể cả năm nay sẽ khó sống lắm đó.
[Vi Tâm không muốn nghèo]: Yên tâm đi Tiểu Thần Tử, chị sẽ bảo kê cho em.
[Lục Thanh Thần là anh đẹp trai]: Vậy thì cảm ơn hai vị tiên nữ tỷ tỷ.
Đợi sau khi nhóm chat yên lặng thì Khương Sắt mới nghĩ đến chồng mình.
[Sắt Sắt không muốn béo]: Ông xã, ông xã, anh có bận đấy không?
Không để Khương Sắt đợi lâu, đầu dây bên kia liền nhắn lại.
【J】: Không bận.
Khương Sắt mím môi cười rồi lại nói chuyện với anh một lúc.
Sau nửa giờ chờ đợi, Khương Sắt mới nói: Em phải đi ngủ rồi, ngủ ngon.
【J】: Ngủ ngon.
Sau khi nhận được phản hồi, Khương Sắt tắt máy, đặt nó sang một bên, nhắm mắt đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Khi Khương Sắt thức dậy thì đã thấy Khương Húc đang mày mò bữa sáng trong bếp.
Khương Sắt vươn vai một cái, nhìn Khương Húc bưng bữa sáng từ trong bếp ra, uể oải đi tới, Khương Húc nhìn Khương Sắt, hơi chần chờ.
Sao lại cảm thấy, chị của cậu lại lười hơn trước nữa nhỉ?
Điều mà Khương Húc không biết là, nửa tháng ở nhà họ Nhiếp, Khương Sắt đã bị Nhiếp Tư Cảnh chiều đến mức ngay cả vận động cũng lười luôn. Ở nhà họ Nhiếp, Khương Sắt ngủ đến khi nào tỉnh thì thôi, sau khi tỉnh dậy thì Nhiếp Tư Cảnh đã giúp cô chọn áo quần hôm nay mặc rồi đặt ở bên cạnh.
Ngay cả khi ăn cơm cô cũng không cần chọn món, Nhiếp Tư Cảnh sẽ gắp cho cô một bát đầy ắp.
Sau khi hai anh em ăn sáng xong, Khương Húc lái xe từ ga ra đến đại học truyền thông Bắc Kinh.
Hôm nay là ngày khai giảng của đại học truyền thông Bắc Kinh, lại bởi vì trong nhóm tân sinh viên luôn có một vài minh tinh dã debut lại có chút danh tiếng, cho nên cổng trường đại học truyền thông Bắc Kinh năm nào cũng vô cùng náo nhiệt.
May mà, đại học truyền thông Bắc Kinh không cho bất cứ ai tùy ý ra vào, vì vậy đa số fan hâm mộ đều chỉ có thể đứng ở cửa nhìn.
Ngay khi Khương Húc xuất hiện, cho dù cửa kính xe có đóng lại cũng không thể ngăn được những fan hâm mộ tinh mắt dõi theo từ phía trước.
"Ahhhh là A Húc !!!!"
"Ở đâu? !!! Trời ạ !!! A Húc đẹp trai quá !!"
"Người ngồi bên ghế phó lái của a Húc là ai vậy? Chẳng lẽ là Khương Mạn Mạn?!!"
"Thật sự có thể là Mạn Mạn đấy, dù sao tình cảm của hai anh em vẫn luôn rất tốt mà!”
"Trời ơi, ngưỡng mộ ghê..."
"A Húc học quân sự cố lên !!!!"
Mà cũng có một số fan hâm mộ không chắc "Cái dáng vẻ này không phải là Khương Mạn Mạn..."
"Đúng, đúng, giống như chị gái ruột của A Húc hơn."
Những người đến đây không hẳn đều là fan não tàn, có một số fan ruột, là fan từ khi Khương Húc mới ra mắt, đương nhiên biết Khương Húc có chị gái ruột.
Hơn nữa, Khương Húc rất ít khi nhắc đến chị gái, nhưng lần nào nhắc đến cũng vô cùng yêu chiều.
Khi xe của Khương Húc lái vào khuôn viên trường, tiếng bàn luận sau lưng cũng dần nhỏ đi.
Khương Húc đậu xe ở bãi đậu xe bên cạnh tòa nhà ký túc xá, vẻ mặt sầu não. Vừa rồi cậu đã nghe hết những lời fan nói, lại nghe những người đó buộc cậu với Khương Mạn Mạn lại, Khương Húc cảm thấy rất khó chịu.
Khương Sắt bật cười, "Được rồi, kệ bọn họ nói gì đi, xuống xe nào."
Khương Sắt còn nhớ rõ một số cách thức báo cáo của tân sinh viên, hơn nữa còn có chủ tịch hội sinh viên Lục Thanh Thần ở đây thì càng tiện hơn nữa.
Sau khi báo cáo xong, Khương Sắt cũng nhìn thấy Tống Vi Tâm và Lục Thanh Thần. Khương Sắt và Tống Vi Tâm hào hứng ôm lấy nhau, "Sắt Sắt của chúng ta ngày càng xinh đẹp hơn rồi—"
Tống Vi Tâm cười nói, khuôn mặt của Khương Sắt đẹp không chê vào đâu được, xinh đẹp kiêu ngạo không thể tả.
Đáng tiếc bản thân Khương Sắt lại lạnh lùng khiêm tốn, sinh viên khoa đạo diễn nhìn chung đều rất khiêm tốt. Thế nên ít sinh viên của trường đại học truyền thông Bắc Kinh biết rằng ở khoa đạo diễn có một đàn chị năm ba xinh đẹp như vậy.
“Chà, nhìn khuôn mặt hồng hào của cậu kìa, trông rất căng khỏe đấy.” Khương Sắt đáp.
Trong khoảng thời gian này, cha Tổng vẫn đang che giấu sự tồn tại của Tống Nhược Hi với nhà họ Tống, ngoài ra mẹ của Tống Vi Tâm là người của nhà họ Thẩm cho nên ngoài mặt cha Tống vẫn tỏ ra yêu thương chiều chuộng Tống Vi Tâm.