Đi tới chỗ Nhược Thủy ở, nửa ngày không thấy cô có ý xuống xe.
Dọc đường đi, Nhược Thủy đều suy nghĩ, nghĩ đến mới vừa rồi sắc mặt của Ngụy Dịch nháy mắt tái nhợt, cùng giãy dụa trong đó.
Anh cùng với Tạ Nhân Nhân là thanh mai trúc mã, nếu không có chuyện Tạ An Quốc, hai người sẽ dắt tay nhau cho tới bây giờ, tất nhiên lại là một đoạn giai thoại. Nhưng cố tình, sai lầm của trưởng bối, hôm nay thành khoảng cách hai người khó có thể vượt qua.
Rốt cuộc Ngụy Dịch kiên trì là đúng hay sai? Nhược Thủy cũng không rõ.
Ngụy Ương nhìn cô gái nhỏ vẫn trầm tư như cũ, làm như hiểu được cô suy nghĩ cái gì, thấp giọng nói: "Cảm tình không có đúng hay sai, chẳng qua, nếu nó hưởng thụ chỗ tốt dòng họ này mang đến cho nó, vậy phải gánh vác trách nhiệm tương ng."
Lời này, cũng không biết là giải thích nghi hoặc của Nhược Thủy, hay là nói cho chính anh nghe.
☻☻☻
Sau đêm nay, Ngụy Ương liền thật lâu đều không có xuất hiện.
Nhược Thủy đếm trên đầu ngón tay tính, đều hơn hai mươi ngày không có nhìn thấy anh. Không tự giác thở dài, từ trước mỗi ngày gặp mặt còn thôi, bỗng nhiên một thời gian không có nhìn thấy, lại nhớ mong.
Cũng không biết cậu nhỏ rốt cuộc bận việc gì, thời gian này cô về Ngụy gia ăn cơm, ngay cả Ngụy Dịch đều gặp hai lần, nhưng không gặp Ngụy Ương.
Quan hệ của Ngụy Dịch cùng trong nhà dịu đi rất nhiều, ít nhất Ngụy lão gia tử không hề vừa thấy anh liền mặt lạnh. Nhưng mẹ ruột Ngụy Dịch, Đào Diệc Ninh, đến nay nhìn thấy con vẫn nghiêm mặt, làm như anh một ngày không cùng Tạ Nhân Nhân đoạn tuyệt lui tới,mợ cả liền một ngày không thừa nhận có người con trai này.
Sau này Nhược Thủy mới biết được, thì ralúc trước Ngụy Như Tuệ cùng Tạ An Quốc kết hôn, do chị dâu Đào Diệc Ninh làm mai mối. Sau Tạ An Quốc ở bên ngoài, sinh ra con trai con gái riêng, Ngụy Như Tuệ ly hôn, nɠɵạı thất bị phù chính, con riêng nhập thành con vợ cả, hai nhà Ngụy Tạ hoàn toàn nháo loạn tới đóng băng quan hệ, Đào Diệc Ninh vẫn luôn cảm thấy là lỗi của mình, đối với Ngụy Như Tuệ đi xa tha hương lại áy náy vạn phần.
Nay con mình làm ra việc như vậy, quả thực chính là đánh vào mặt bà! Bà cùng Ngụy Như Tuệ vừa vặn tương phản, là người ngoài mềm trong cứng, xưa nay liền cực kỳ mạnh mẽ, toàn bộ chuyện cũ năm xưa đều ở trong lòng bà, một chuyện lại một chuyện, giống cuộn phim chiếu đi chiếu lại. Dưới loại tình huống này, kêu bà như thế nào có thể cho Ngụy Dịch sắc mặt hoà nhã?
Việc này Nhược Thủy cũng không tiện mở miệng, may mắn Đào Diệc Ninh thích Nhược Thủy, khi có mặt cô, mặc dù thấy Ngụy Dịch, sắc mặt cũng sẽ tốt hơn rất nhiều, nên thời gian này Nhược Thủy thường thường bị kêu trở về ăn cơm, làm người điều hoà không khí.
☻☻☻
Trừ chuyện đó ra, Nhược Thủy chủ yếu vẫn là đến trường. Ước chừng là vì ít tiếp xúc, thái độ của các sinh viên trong lớp đối với Nhược Thủy rất phức tạp, "Mỹ nhân như hoa cách đám mây", muốn thân cận lại không thể thân cận.
Bên phòng này, Nhược Thủy mới nhận điện thoại, là lớp trưởng gọi, điện thoại nói cuối tuần này là sinh nhật anh, còn mời Nhược Thủy đi ăn, blablabla...
Trong lời nói có kính sợ, ngữ khí kính sợ, giống như bên kia điện thoại không phải bạn học cùng lớp của anh, mà là chủ nhiệm lớp.
Nhược Thủy rất muốn cười, liên thanh đáp ứng nhất định sẽ đi.
Lớp trưởng là một nam sinh người Sơn Đông cao cao gầy gầy, Nhược Thủy đối với anh ấn tượng rất
Vừa khai giảng, khi muốn đi lĩnh sách mới, bởi vì là hệ tiếng Trung, nam sinh số lượng ít, cho nên các lớp đều xuất động không ít nữ sinh, đi lấy sách mới. Chỉ có lớp Nhược Thủy, lớp trưởng vung tay hô một cái, mười nam sinh tự mình đi, còn trực tiếp đưa sách mới đến tận cửa phòng ngủ cho nữ sinh.
Qua chuyện này, địa vị của lớp trưởng trong giang hồ lên rất cao, hơn nữa gia cảnh anhkhá, ngũ quan đoan chính, người cũng hào phóng sảng khoái, danh tiếng trong khoa vô cùng tốt, cơ hồ mỗi người đều biết anh.
Sinh nhật lần này, thực hào khí, đặt phòng ở Tụ Hiền lâu gần trường học, tất cả bạn học cùng lớp đều tề tựu, từ khi học năm nhất tới nay, trừ bỏ họp lớp, đây là lần đầu tiên tụ họp bên ngoài.
Trong phòng tất cả đều là nam thanh nữ tú, còn là bạn học cùng lớp, nâng ly cạn chén một phen, không khí rất nhanh liền náo nhiệt.
Vài nam sinh đề nghị chơi trò chơi, nhìn vài người trong lớp ít khi xuất hiện, mọi người nhất trí trao đổi ánh mắt, liền chơi đoán số, thua liền nói thật tình hoặc đại mạo hiểm.
Nhược Thủy phì cười, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, trò chơi nói thật - đại mạo hiểm này đều được hoan nghênh như vậy.
Chơi được một vòng, không ít người bị trừng phạt, mọi người không hẹn mà cùng đều lựa chọn đại mạo hiểm. Có uống chén rượu giao bôi, có gọi điện thoại thổ lộ, còn có bị bắt đi ra cửa, gặp người khác phái đầu tiên thì xin số điện thoại.
Mạnh Doanh chính là một quỷ xui xẻo, cô cũng không nhăn nhó, trực tiếp ra khỏi phòng, làm quần chúng kích động, đều ở cửa vây xem.
Chỉ thấy Mạnh Doanh ra cửa, vừa vặn ngay tại hành lang gặp một ŧıểυ chính thái mới sáu bảy tuổi, ŧıểυ chính thái ở phòng bên cạnh, một mình đứng ở nơi đó nhìn trái nhìn phải. Mạnh Doanh chần chừ nửa ngày, quay đầu cầu xin các bạn học tha ứ, nhưng mấy tên này e sợ thiên hạ không loạn càng thêm hưng phấn, đều ngoắc tay cổ vũ Mạnh Doanh.
Mạnh Doanh hung ác, đi đến trước mặt ŧıểυ chính thái, ngồi xổm xuống, tận lực ôn nhu cười nói: "Bạn học nhỏ, có thể nói cho chị số điện thoại của em hay không?"
ŧıểυ chính thái cắn ngón tay, chớp chớp mắt, bỗng nhiên "Oa" một tiếng khóc, cửa phòng bên cạnh lập tức bị đẩy ra, một đôi tuổi trẻ vợ chồng vội vàng đi tới, ôm lấy con, giận trừng trừng nhìn Mạnh Doanh.
"Ma ma, dì này... Ô ô... Nói... Ô... Muốn số điện thoại nhà chúng ta... Ô ô" bạn nhỏ khóc thút thít nghẹn nói.
Vợ chồng trẻ vừa nghe, càng thêm cẩn thận nhìn chằm chằm Mạnh Doanh, ánh mắt của người mẹ trẻ tuổi kia cơ hồ muốn ở trên người Mạnh Doanh đào ra một cái hố.
Mạnh Doanh xấu hổ không biết như thế nào cho phải, may mà các bạn học phía sau rốt cục có lương tâm, đi lên giải thích, đem cô cứu trở về.
Trải qua chuyện như vậy, sau khi trở lại phòng, không khí liền nhẹ nhàng hơn.
Không nghĩ tới ánh mắt mọi người không có mất mát, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Nhược Thủy bất đắc dĩ.
Trải qua một phen thương thảo, lớp trưởng ra mặt, lớp trưởng cười nói: "Bạn học Hách Liên a, này bạn đừng trách mọi người, ai cho bạn bình thường thần long kiến thủ bất kiến vĩ*, mọi người đều rất tò mò." Nhanh chóng từ giải thích đổi thành đặt câu hỏi: "Xin kể về mối tình đầu của bạn!"
thần long kiến thủ bất kiến vĩ: Thần long thấy đầu ko thấy đuôi
Tự thuật? Vấn đề này cũng quá giảo hoạt đi!
Trông thấy ánh mắt mọi người chờ mong, Nhược Thủy bật cười: "Mình còn chưa từng có bạn trai, thầm mến có tính không?"
Trầm mặc, vẫn là trầm mặc.
Nhìn Nhược Thủy cười, mọi người choáng váng trong chốc lát, tiếp theo lại nghe được tin tức lớn như vậy —— hoa khôi khoa bọn họ, Hách Liên Nhược Thủy chưa từng có bạn trai!
"Vậy, Lương Thần thì sao?" Một cô gái dè dặt hỏi.
"Lương Thần?" Nhược Thủy nghiêng đầu cười nói: "Chúng mình là bạn bè mà thôi."
Nghe đáp án như thế, nhất thời có người mừng có người buồn, còn có người khẩn cấp: "Vậy nếu không có mối tình đầu, vấn đề này liền trở thành phế thải nha. Lại đổi một câu khác, bạn như thế nào cùng Lương phó chủ tịch quen biết?"
Cô gái đặt câu hỏi là một người chơi thân với Lý Lộ Lộ, lúc này cô ta liên tục đặt câu hỏi, hoàn toàn không cho người khác xen mồm hoặc là có cơ hội đánh gãy, hỏi xong còn nhanh chóng nhìn Lý Lộ Lộ bên cạnh im lặng không lên tiếng liếc mắt một cái.
Trên bàn an tĩnh lại, Lý Lộ Lộ thích Lương phó chủ tịch là chuyện hầu như mọi người đều biết.
Tâm tư cẩn thận của cô ta về điểm này, Nhược Thủy cũng không thèm để ý, nghĩ nghĩ liền hồi đáp: "Là lúc mình còn nhỏ, ở giáo đường Westminster Luân Đôn Anh quốc. Mình ở nơi đó gặp anh ấy, chào hỏi qua lại liền quen biết."
"Luân Đôn?" Cô gái kia có chút
Nhược Thủy gật gật đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn cô bạn, cười như trăng sáng. Cô gái kia nhất thời có chút chột dạ, giống như tâm tư cẩn thận của cô ta đều bị xem thấu.
Lý Lộ Lộ đêm nay lần đầu tiên chủ động mở miệng: "Bạn làm sao có thể ở Luân Đôn gặp anh ấy?"
Nhược Thủy có chút kinh ngạc khi cô tanói chuyện với mình, trên thực tế mọi người đều thực kinh ngạc khi cô ta chủ động mở miệng. Tuy rằng Lý Lộ Lộ ở hội sinh viên nhân duyên rất tốt, người quen rất nhiều, cũng truyền ra danh hiệu cô là "Tửu quốc danh hoa", nhưng khi cùng bạn học cùng lớp ở chung, cô ta luôn tỏ ra lãnh diễm cao quý, không chủ động nói chuyện, người khác cùng cô ta đáp lời cũng chỉ là ôn hoà trả lời hai câu, bộ dáng như cao không thể chạm tới.
Bất quá cô ta hỏi cũng không phải chuyện riêng tư trọng yếu gì, Nhược Thủy thuận miệng đáp: "Mình du học ở Anh quốc, anh ấy đi du lịch ở đó."
Bên cạnh Mạnh Doanh kinh ngạc hỏi: "Lúc trước bạn du học ở Anh quốc a? Sao cũng chưa nghe bạn nhắc tới?"
"Không ai hỏi, mình đương nhiên sẽ không nói." Nhược Thủy bất đắc dĩ cười.
"Vậy khi nào bạn về nước nha?" Mạnh Doanh tò mò.
Nhược Thủy trong lòng giật mình, trên mặt lại thản nhiên: "Năm kia trở lại."
Mọi người thấy cô không muốn nhiều lời, cũng thức thời không nhắc lại, thay đổi đề tài khác tán gẫu.
Ai cũng không chú ý tới, trong mắt Lý Lộ Lộ chợt lóe qua ánh sáng.