Cô ta có thể tưởng tượng được Thẩm Chi đã xấu hổ thế nào vào lúc đó.
Thật ra, cô ta cũng không tin Thẩm Chi ngốc đến mức đi mua đĩa lậu, nhưng Trần Di nói rất chắc chắn, nên cô ta cũng tin theo.
"Chị không biết đâu, lúc đó Thẩm Chi mất mặt lắm." Trần Di hào hứng kể tiếp, bỗng liếc thấy một người, kinh ngạc nói: "Kia hình như là Cố Tử Hi?"
Nghe vậy, Thẩm Tâm Nguyệt cũng nhìn sang.
Chỉ trong hơn một tháng, Cố Tử Hi dường như đã thay đổi hoàn toàn.
Không còn vẻ tự tin như trước, giờ đây anh ta trông thật ủ rũ.
Áo quần của anh ta đã cũ kỹ, đôi giày cũng bị sờn trắng.
Lưng anh ta gù xuống, khi đi còn cúi đầu, cả người toát ra vẻ u ám.
Anh ta cầm theo vài phần đồ ăn mang đi, chắc là đi lấy đồ ăn cho người khác.
Cố Tử Hi trước đây luôn được người khác phục vụ, giờ lại phải đi phục vụ người khác.
Mất đi sự bảo trợ của Thẩm Chi, anh ta lại trở thành chàng trai nghèo khổ từ vùng quê, bị người ta chèn ép như xưa.
“Cố Tử Hi thay đổi nhiều quá, suýt nữa em không nhận ra. Lần thi thử vừa rồi, thành tích của anh ta tụt dốc, chỉ vừa đủ qua được điểm sàn đại học hạng hai.” Trần Di hạ giọng, thì thầm kể lể: “Nghe nói, anh ta còn vay tiền bên ngoài nữa.”
“Ừ.”
Thẩm Tâm Nguyệt nghe mà không mấy quan tâm.
Cố Tử Hi dường như cũng nhận ra cô ta, liền bước tới.
“Trần Di, chị vừa nhớ ra là cô chủ nhiệm có gọi chị đến gặp, nên chị không ăn nữa, em cứ ăn đi nhé.”
Thẩm Tâm Nguyệt đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Thấy cô ta tránh né như vậy, Cố Tử Hi dừng bước, bàn tay cầm túi đồ ăn siết chặt, các ngón tay trở nên trắng bệch.
Giờ là giờ nghỉ trưa, trong sân trường có rất nhiều người. Vài cô gái nắm tay nhau chạy qua, vô tình va vào Thẩm Tâm Nguyệt đang đi lên cầu thang.
“Cẩn thận.”
Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai, Thẩm Tâm Nguyệt ổn định lại dáng người, nghiêng đầu nhìn.
Ánh mắt của cô ta di chuyển từ bộ vest đắt tiền của người đàn ông lên khuôn mặt anh ta.
Đôi mắt hơi xếch của người đàn ông lúc này tràn đầy lo lắng.
“Cảm ơn.”
Thẩm Tâm Nguyệt khẽ gật đầu cảm ơn, rút cánh tay mình ra khỏi tay người đàn ông.
Người đàn ông cười nhẹ: “Không có gì. Em là Thẩm Tâm Nguyệt đúng không?”
“Anh biết em sao?”
“Lúc diễn ra buổi dạ tiệc vào đêm giao thừa, anh được mời tham dự bởi ban lãnh đạo trường của các em.” Người đàn ông nói, mái tóc buộc phía sau lưng bị gió thổi tung.
“Điệu nhảy của em hôm đó thật sự rất đẹp, là điệu nhảy đẹp nhất mà anh từng thấy.”
Thẩm Tâm Nguyệt rất tinh ý, cô ta có thể nhìn ra người đàn ông này không giàu thì cũng quyền lực, lại được ban lãnh đạo nhà trường mời tham dự...
Chắc chắn là một nhân vật có tiếng tăm ở Giang Thành.
“Cảm ơn anh, hôm đó em biểu diễn chưa được tốt lắm…”
Cô ta ngượng ngùng nói, đôi má ửng đỏ, đôi mắt như phủ một lớp sương mờ, trông rất quyến rũ.
Người đàn ông khẽ nuốt xuống, cười nói: “Em khiêm tốn quá rồi. Anh tự giới thiệu, anh tên là Hứa Thiên Hữu, đây là danh thiếp của anh.”
Nói rồi, anh ta lấy ra một tấm danh thiếp từ túi áo.
Thẩm Tâm Nguyệt nhận lấy, liếc nhìn danh thiếp.
Bỗng nhiên, tim cô ta như ngừng đập.
Hứa Thiên Hữu...
Nhà họ Hứa!
Người đàn ông trước mặt cô ta chính là đại thiếu gia của nhà họ Hứa, Hứa Thiên Hữu!
Cô ta thực sự được Hứa Thiên Hữu để mắt tới!
Trong lòng cô ta vô cùng phấn khởi, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như một đóa hoa cao quý. Cô ta biết, những người giàu có thường thích kiểu này nhất.
Hứa Thiên Hữu đã gặp rất nhiều người, đặc biệt là phụ nữ.
Thẩm Tâm Nguyệt diễn trò gì, anh ta liếc mắt đã hiểu ngay.
“Giờ là giờ ăn trưa rồi, em đã ăn gì chưa? Hay là anh mời em một bữa để cảm ơn em vì màn biểu diễn tuyệt vời hôm đó, khiến anh đến giờ vẫn còn kinh ngạc.”
Giọng của người đàn ông vừa pha chút hài hước, vừa mang nét phong trần khó tả.
Tai của Thẩm Tâm Nguyệt đỏ lên: “Em ăn rồi... Em còn có việc, không thể cùng anh ăn trưa được.”
Cô ta lo rằng nếu mình nhận lời ngay lần đầu gặp, sẽ khiến Hứa Thiên Hữu cảm thấy cô ta quá dễ dãi.
“Vậy thật là đáng tiếc. Không sao, em cứ đi lo việc của mình đi, có dịp sẽ hẹn sau. Trợ lý của anh vẫn đang chờ ngoài cửa, anh đi trước đây.”
Thẩm Tâm Nguyệt không ngờ người đàn ông lại đi nhanh như vậy, cô ta hơi lúng túng không biết phải làm gì.
Cô ta không nhìn thấy rằng, khi quay lưng đi, Hứa Thiên Hữu đã nhếch môi cười đầy thích thú.