Thẩm Chi vội vã chạy đến cổng trường, liền nhìn thấy xe của Hoắc Cẩn Ngôn đỗ bên kia đường.
Cô nhanh chóng bước tới, mở cửa sau và ngồi vào xe.
"Sao mà đổ mồ hôi nhiều thế?"
Hoắc Cẩn Ngôn lấy giấy lau đưa cho cô.
"Còn không phải vì sợ anh đợi lâu sao."
Thẩm Chi cười gượng, có chút không yên tâm.
"Nóng quá thì cởi áo khoác ra."
Cô mặc kín mít, Hoắc Cẩn Ngôn nhìn thôi cũng thấy nóng.
Anh cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ ở Thẩm Chi.
"Không cần đâu, cũng không nóng lắm, chỉ là lúc chạy qua đây mới đổ chút mồ hôi."
Nếu cởi áo ra, để Hoắc Cẩn Ngôn nhìn thấy vết thương trên người cô thì làm sao mà giải thích được?
"Hôm nay em bị sao thế?"
Hoắc Cẩn Ngôn nhíu mày: "Làm chuyện gì áy náy hay có gì giấu anh à?"
Anh chỉ hỏi đùa, nhưng Thẩm Chi bỗng trừng mắt lên, như thể những lời anh nói khiến cô rất tủi thân.
Cô không hài lòng lớn tiếng: "Anh đang la mắng em!"
Hoắc Cẩn Ngôn ngẩn người: "Anh không có."
"Vậy thì là anh đang chất vấn em?"
"... Anh chỉ hỏi thôi mà."
"Giọng điệu của anh là đang la mắng em!" Thẩm Chi tròn xoe mắt, vẻ mặt đầy tủi thân và giận dữ.
Hoắc Cẩn Ngôn: "..."
Anh thật sự không theo kịp suy nghĩ của cô, không hiểu nổi cô đang nghĩ gì trong đầu.
"Tối nay em muốn ăn gì?"
Anh cảm thấy đau đầu, vội chuyển chủ đề.
"Lẩu đi."
"Được."
...
Tối hôm đó, khi Thẩm Chi về đến nhà, cha Thẩm và Thẩm Mộ Bạch vẫn chưa ngủ.
"Ba, anh, chúc buổi tối tốt lành!"
Cô đi tới, giơ cao túi bánh trên tay: "Bánh ngọt của tiệm Đào Ký, Hoắc Cẩn Ngôn mua đấy, còn thừa nhiều lắm, nên em mang về cho mọi người ăn thử."
Nghe Thẩm Chi cứ nhắc đến Hoắc Cẩn Ngôn, cha Thẩm có chút ghen tị.
Khi trước, Thẩm Chi không thích Hoắc Cẩn Ngôn, ông ấy rất lo lắng.
Thằng bé Cẩn Ngôn là đứa ông ấy đã nhìn lớn lên, ông ấy biết rõ tính cách của anh, giao Thẩm Chi cho anh, ông ấy hoàn toàn yên tâm.
Nhưng bây giờ con gái ông ấy lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Hoắc Cẩn Ngôn, dường như chẳng còn nhớ gì đến ông ấy, khiến ông ấy cảm thấy mất cân bằng.
"Con tự ăn đi, ba già rồi, răng cỏ không còn tốt nữa."
"Anh cũng không ăn đâu, Tiểu Chi, em ăn đi." Thẩm Mộ Bạch lạnh nhạt nói.
Thẩm Chi vẫn mỉm cười: "Mọi người không ăn thật à? Vậy để em ăn, mà em cũng còn chưa ăn đủ nữa."
Cô vừa nói vừa nhâm nhi, rõ ràng lúc nãy chỉ khách sáo thôi.
"Ba, anh, con về phòng tắm rửa đây. Chúc ngủ ngon nhé~"
Thẩm Chi mang theo một túi đồ lớn, cười vui vẻ đi lên lầu.
Sau khi tắm xong, cô nằm trên giường và nhắn tin cho Hoắc Cẩn Ngôn.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Tiểu Chi, là anh, anh vào được không?"
"Anh vào đi!"
Thẩm Mộ Bạch bước vào, tay cầm theo một cốc sữa.
Thấy Thẩm Chi đang nằm trên giường trong bộ đồ ngủ, tóc vẫn còn ướt, đôi mày đẹp của anh ấy nhíu lại.
"Anh, có chuyện gì không?" Thẩm Chi hỏi.
"Hôm nay em về nhà, người toàn mùi lẩu. Uống chút sữa đi, ngày mai bụng sẽ không khó chịu."
"Anh tốt với em quá!"
Thẩm Chi cười rồi nhận lấy cốc sữa, uống một ngụm lớn.
Thẩm Mộ Bạch lấy máy sấy từ trên kệ, cắm điện, điều chỉnh nhiệt độ.
Anh ấy nhìn Thẩm Chi vừa uống hết sữa xong, liền nói: "Qua đây, để anh sấy tóc cho khô rồi mới ngủ."
"Ôi trời, không sấy cũng chẳng sao đâu, em quen rồi."
"Nghe lời anh."
Thẩm Chi chậm rãi đi tới và ngồi xuống.
Tiếng máy sấy phát ra tiếng "vù vù", nhưng không hề gây khó chịu.
"Tiểu Chi, anh định mở một công ty quản lý nghệ sĩ. Ban đầu quy mô sẽ không lớn lắm. Anh ở trong ngành giải trí nhiều năm, cũng có chút quan hệ. Nhiều nghệ sĩ sẵn sàng đi theo anh."