"Tớ luôn muốn mua album của Địch Dã, nhưng đã chầu chực nửa tháng rồi mà vẫn không mua được."
Khi nhắc đến Địch Dã, Lâm Vãn Vãn, người vốn ít nói, bỗng trở nên hoạt bát hẳn.
Cứ như chàng trai tỏa sáng rực rỡ đó là ánh sáng duy nhất trong thế giới tẻ nhạt của cô ấy.
Nhắc đến album, gương mặt cô ấy lộ rõ vẻ thất vọng.
Mỗi lần Địch Dã ra album hay tổ chức concert, chỉ trong vài phút là bán hết sạch. Người bình thường rất khó để mua được.
Thẩm Chi nằm bò ra bàn, không có biểu cảm gì, trông có vẻ hơi chán nản khi nghe câu chuyện này.
Lâm Vãn Vãn thấy Thẩm Chi không hứng thú, bèn im lặng và quay về chỗ ngồi của mình.
Thẩm Chi nằm trên bàn nhắn tin cho Hoắc Cẩn Ngôn.
“Em buồn ngủ.”
Thời tiết vừa nóng vừa bức bối, khiến cô càng lúc càng mơ màng.
“Em muốn ăn món thạch hoa hồng, anh đi ăn cùng em được không?”
“Buổi trưa à?” Hoắc Cẩn Ngôn nhắn lại.
“Ừm, anh không có thời gian sao?”
“Có, trưa anh sẽ đến đón em.”
“Vâng.”
...
Tại nhà họ Hoắc.
Giữa trưa, Hứa Hoài Thư đến, nhưng không thấy Hoắc Cẩn Ngôn đâu, liền hỏi: "Hoắc Cẩn Ngôn đâu rồi?"
Người giúp việc cung kính trả lời: "Thiếu gia đi ăn trưa với cô Thẩm rồi ạ."
Hứa Hoài Thư: "?"
Không phải đã hẹn đi ăn cùng mình rồi sao?
Hoắc Cẩn Ngôn, cậu là chó à!
Anh ta bực tức đi lên phòng của Hoắc Cẩn Ngôn trên tầng hai, người giúp việc không ngăn lại vì chủ nhà đã cho phép Hứa Hoài Thư ra vào tự do tất cả các phòng, kể cả phòng của anh.
Hứa Hoài Thư chẳng buồn cởi giày, anh ta nhảy thẳng lên giường, lăn lộn vài vòng.
Khuôn mặt hơi nhờn dầu của anh ta cọ vào gối.
Nhìn chiếc giường vốn ngăn nắp trở nên lộn xộn, khóe miệng anh ta nhếch lên.
Để xem Hoắc Cẩn Ngôn, kẻ mắc chứng sạch sẽ kia, chịu nổi đến đâu.
Ánh mắt anh ta liếc thấy một chiếc túi thơm để trên tủ đầu giường.
Đôi mắt đào hoa của anh ta khẽ nheo lại, nhớ đến mùi hương trên xe ngày hôm đó, anh ta dùng hai ngón tay nhón lấy túi thơm và nhìn qua.
Miếng vải đã cũ, góc dưới bên phải thêu chữ "Chi".
Mùi hương không đậm như hôm đó, nhưng vẫn đủ khiến người ta cảm thấy thư thái.
Anh ta nhướng mày, nhét túi thơm vào trong áo khoác rồi thản nhiên rời khỏi phòng.
...
Tại quán nước.
Thẩm Chi ăn từng thìa thạch hoa hồng mát lạnh, mùi thơm dịu nhẹ của hoa hồng kết hợp với cái mát lạnh lan tỏa khắp người.
Cô cảm thấy dễ chịu đến mức nheo mắt lại.
Hoắc Cẩn Ngôn nhìn cô với vẻ mặt hài lòng, khóe môi không kìm được mà cong lên.
Đột nhiên, bàn tay trắng ngần của cô chìa ra trước mặt anh.
“Nếm thử đi.”
Thẩm Chi đưa cho anh một thìa thạch hoa hồng, hào hứng nói.
Hoắc Cẩn Ngôn nhìn bát thạch đầy ắp các loại nguyên liệu mà cô đưa, rồi lại nhìn cô, hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng ăn một miếng.
Anh không thích những món ăn có quá nhiều thành phần như thế này, cảm thấy vị của chúng hơi lạ.
Nhưng cô gái nhỏ có vẻ rất thích.
“Thế nào?”
“Cũng được.”
Sau khi nuốt xong, anh trả lời.
Thẩm Chi vui vẻ đẩy nửa bát thạch còn lại đến trước mặt anh: “Vậy anh ăn hết đi!”
Nói xong, cô lại đi gọi thêm một ly kem.
Hoắc Cẩn Ngôn nhìn bát thạch trước mặt, bên cạnh còn có cả ly trà sữa mà cô chưa uống hết.
Cô gái nhỏ cái gì cũng muốn ăn, nhưng lại chẳng ăn hết được món nào.
Anh cảm thấy hơi đau đầu.
Sau khi ăn xong, Hoắc Cẩn Ngôn đưa Thẩm Chi trở lại trường học.
Khi xe dừng bên đường, Thẩm Chi vừa mở cửa xe liền nhìn thấy có một tờ rơi kẹp ở cửa xe.
“Ôi trời, giờ mấy cái tờ quảng cáo này ngày càng quá đáng!”
Trên tờ rơi toàn là quảng cáo về các khoản vay nợ.
Thẩm Chi nhớ lại kiếp trước, vào khoảng thời gian này, các ứng dụng vay tiền, cho vay nợ, thậm chí là các dịch vụ vay bằng ảnh nhạy cảm bắt đầu xuất hiện tràn lan, khiến nhiều người phải chịu hậu quả nghiêm trọng.
Cô vo tròn tờ rơi và ném vào thùng rác.
Thấy Thẩm Chi đã vào trường, Hoắc Cẩn Ngôn mới lái xe về nhà.
Khi anh về đến nơi, liền phát hiện chiếc túi thơm đã biến mất.
Người giúp việc không bao giờ động vào đồ của anh, nên chắc chắn chỉ có một người đã lấy nó.
Anh lấy điện thoại ra và gọi cho Hứa Hoài Thư.
"Ô, ăn xong với cô Thẩm rồi hả?" Giọng điệu lười biếng của Hứa Hoài Thư vang lên khi cuộc gọi được kết nối.
Giọng Hoắc Cẩn Ngôn trở nên lạnh lẽo: "Trả lại đồ cho tôi."
Hứa Hoài Thư thoải mái thừa nhận: "Cậu bỏ rơi tôi, tôi lấy một món đồ của cậu thì sao?"
"Cái đó cậu không thể lấy, tôi sẽ tặng cậu cái khác."
"Chẳng phải cô Thẩm vừa tặng cho cậu cái mới sao? Tôi lấy cái cũ thì có sao?"
Hoắc Cẩn Ngôn nhìn chiếc giường lộn xộn, đầu đau như búa bổ: "Chiếc xe địa hình cậu muốn, tôi sẽ mua cho cậu. Trả lại túi thơm cho tôi."
Hứa Hoài Thư cười đắc ý: "Cậu mua xe rồi hẵng nói, còn thứ khác thì để tôi xem tâm trạng."
Hoắc Cẩn Ngôn biết rõ tính khí không nghiêm túc của Hứa Hoài Thư, nên không nói tiếp về chuyện này: "Nam Sơ sao rồi?"
Nhắc đến vấn đề này, giọng của Hứa Hoài Thư trở nên trầm xuống: "Vẫn như cũ. Tôi đã nhờ Ám Dạ tìm Phong Miên, nhưng tạm thời vẫn chưa có hồi âm.”