Thẩm Chi đi đến gần: “Anh đã khỏi hẳn chưa? Sao không ăn trong phòng luôn?”
“Ừ, gần như đã khỏi.” Hoắc Cẩn Ngôn vừa trả lời câu hỏi đầu tiên, rồi lại tiếp tục trả lời câu thứ hai, “Đợi em.”
Anh không thể cứ nằm mãi trên giường nói chuyện với cô gái nhỏ được.
Trước đây, khi mới ngã từ lầu xuống, toàn thân anh đều gãy xương, không thể ngồi dậy. Bây giờ đã khá hơn nhiều.
“Đợi bác sĩ gia đình đến, em sẽ đi cùng anh kiểm tra lại một lần nữa,” Thẩm Chi lo lắng nói, sợ rằng anh đang cố gắng chịu đựng. Rơi từ tầng năm xuống, dù có bãi cỏ lót cũng đủ đau rồi.
Hoắc Cẩn Ngôn nhẹ nhàng đáp, “Ừ.”
“Trước tiên ăn sáng đã.”
Thẩm Chi thích ăn bữa sáng kiểu Trung, như tiểu long bao. Tất cả đều được Hoắc Cẩn Ngôn yêu cầu nhà bếp làm tươi ngon, rất hợp khẩu vị.
Sau khi ăn xong, bác sĩ gia đình cũng đến, Thẩm Chi đi cùng Hoắc Cẩn Ngôn kiểm tra lại.
Vì toàn thân anh đều bị thương nên phải cởi áo để kiểm tra. Thẩm Chi phải ra ngoài chờ, nhưng cô lại ghé mắt vào khe cửa, nghĩ bụng sau này anh cũng là của cô, nhìn một chút có sao đâu.
Cô đang quan tâm đến sức khỏe của Hoắc Cẩn Ngôn mà thôi.
“Làm gì đấy!”
Hoắc Vũ mang thuốc đến, vừa nhìn thấy Thẩm Chi ghé mắt vào khe cửa, lập tức trừng mắt, bước đến kéo cánh cửa khép lại.
Người phụ nữ này thật không biết xấu hổ!
Dám nhìn chủ nhân của họ trong lúc khám bệnh!
Đó là lúc phải cởi gần hết quần áo, chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót.
Hoắc Vũ không vội mang thuốc vào mà đứng chắn ngay trước cửa như một vị thần giữ cửa.
Anh ta phải bảo vệ thanh danh của chủ nhân!
Thẩm Chi mím môi, không thèm để ý đến tên ngốc này.
Mười phút sau.
Bác sĩ đã kiểm tra xong.
Thẩm Chi và Hoắc Vũ bước vào.
Hoắc Cẩn Ngôn chậm rãi cài lại cúc áo sơ mi, xương quai xanh lộ ra, làn da màu lúa mạch để lộ cơ bụng sáu múi hoàn hảo và đường viền cơ thể quyến rũ...
Ngưng lại!
Thẩm Chi, đừng cứ nhìn người ta bằng ánh mắt mê mẩn như thế!
Hoắc Cẩn Ngôn thu hết biểu cảm của cô vào mắt, cười nhẹ: “Vừa rồi, nhìn đủ chưa?”
“Hả?” Thẩm Chi ngẩn người trong giây lát, rồi nhanh chóng hiểu ra Hoắc Cẩn Ngôn đang nói gì.
Thì ra lúc nãy anh đã chú ý đến.
Cô thật thà trả lời, “Chưa đủ.”
Cô còn chưa kịp nhìn thì Hoắc Vũ đã chắn ngay trước cửa.
Cô còn dám nói chưa đủ!
Hoắc Vũ tức giận, người phụ nữ này thật không biết xấu hổ.
Anh ta phải nói với chủ nhân để đề phòng người phụ nữ này!
Hoắc Cẩn Ngôn nói với vẻ lười biếng, “Vậy, khi nào em muốn nhìn nữa, anh sẽ để em nhìn cho thỏa.”
Hoắc Vũ: "… Chủ nhân ơi! Thanh danh của anh!!!"
Thẩm Chi cũng đỏ mặt, nhưng cô vẫn đáp lại một cách thoải mái.
Bác sĩ kiểm tra các chỉ số của Hoắc Cẩn Ngôn xong, nói: “Anh Hoắc hồi phục rất tốt, chỉ cần ra ngoài đi lại nhiều hơn, tắm nắng, xương sẽ liền tốt hơn.”
“Đúng rồi, câu ‘uống gì bổ nấy’ rất đúng, anh Hoắc nên uống thêm canh xương thường xuyên.”
Nghe đến ba từ "canh xương", lông mày Hoắc Cẩn Ngôn nhíu lại.
Anh ghét mấy món dầu mỡ như vậy.
Bác sĩ cũng hiểu tính cách của anh nên quay sang nói với Thẩm Chi.
Cô gái này có thể thuyết phục được Hoắc Cẩn Ngôn.
“Canh xương... Tôi nhớ rồi,” Thẩm Chi gật đầu, “Sau này ngày nào em cũng sẽ mang canh xương đến cho anh.”
Hoắc Vũ thật lòng nghĩ cho Hoắc Cẩn Ngôn: “Còn có cách nào bổ hơn không? Chủ nhân của chúng tôi không thích uống canh xương.”
“Không có, tôi rất thích,” Hoắc Cẩn Ngôn mặt không đổi sắc đáp lại câu nói của Hoắc Vũ.
Cô gái nhỏ mang canh đến mỗi ngày, vậy là anh có thể gặp cô hàng ngày.
Thật tuyệt.
Hoắc Vũ: "..."
Bác sĩ nói Hoắc Cẩn Ngôn cần ra ngoài tắm nắng, Thẩm Chi liền kéo anh đi dạo phố.
Hoắc Cẩn Ngôn không hứng thú với việc đi dạo phố, nhưng lại rất hứng thú với Thẩm Chi.
Chỉ cần có thể ở bên cô gái nhỏ, làm gì anh cũng vui vẻ.
Anh thì vui vẻ, nhưng Hoắc Phong và Hoắc Vũ phía sau xách đồ nặng đến mức muốn khóc.
“Cô có thể mua ít đi một chút được không.”
Hai người họ sắp không cầm nổi nữa rồi.
Đúng là phụ nữ có khả năng mua sắm đáng sợ.
“Tôi mua nhiều lắm sao?” Thẩm Chi quay đầu, nhìn một cái, suýt nữa không thấy đầu của Hoắc Phong và Hoắc Vũ vì bị đống hộp che mất, cô nhướng mày.
“Không nhiều.” Hoắc Cẩn Ngôn thản nhiên đi thanh toán.
Nếu Hoắc Phong và Hoắc Vũ không cầm nổi nữa, anh có thể gọi thêm hai người nữa đến, chỉ cần cô gái nhỏ vui vẻ, mua cả con phố này cũng không thành vấn đề.
Sau một buổi chiều mua sắm, Thẩm Chi đói, Hoắc Cẩn Ngôn liền dẫn cô đi ăn.