Cố Lăng Sách khựng lại một thoáng, rồi tiếp tục sải bước:
“Ta còn có việc, xin phép đi trước.”
Hiện tại, tin tức công bố trên Tinh Võng là chuyện cần được giải quyết gấp nhất. Chỉ số an toàn tinh thần lực của hắn đã chạm ngưỡng cảnh báo, sinh mệnh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Nếu đã kết hôn, thì phải có trách nhiệm với đối phương. Mà hắn... không muốn kéo người vô tội xuống nước cùng mình.
Bên kia, Tô Tửu đi theo mẫu thân đến nơi ở của Hoàng hậu. Trên đường đi, Tô Vận liếc nàng một cái, khẽ thở dài:
“Tỷ tỷ ngươi từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, chịu không ít khổ cực. Bao năm nay ta luôn cố gắng bù đắp cho nàng. Trung tướng Cáp Nạp Nhĩ là người tỷ ngươi để ý, ta thành toàn cho nàng cũng là điều đương nhiên. Mong rằng ngươi đừng trách ta.”
“Chuyện hôn nhân với Đại hoàng tử, ta không mong ngươi từ chối. Dù hoàng thất có ra sao thì vẫn là hoàng thất, sau này cuộc sống dẫu có kém đi nữa cũng chẳng đến nỗi quá tệ.”
Tô Tửu ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Tô Vận, ánh nhìn nàng dịu dàng, ngoan ngoãn:
“Mẫu thân, con hiểu rồi.”
Trong lòng vẫn còn vương chút bất an khi nghĩ tới chuyện đêm hôm kia.
Tuy rằng nàng bị Tô Nhuế hãm hại, nhưng dù sao cũng đã xảy ra chuyện như vậy… nàng – một người bị xem là tra nữ – lại đội nón xanh lên đầu Đại hoàng tử… liệu có quá đáng lắm không?
Còn chưa kịp nghĩ sâu thêm, từ phía đối diện, một bóng dáng cao lớn bỗng xuất hiện – một nam nhân tuấn tú vừa bước ra từ điện của Hoàng hậu.
Dáng người cao ráo, toát lên khí chất áp đảo, bộ quân phục chỉnh tề càng tôn lên vẻ anh tuấn và uy nghiêm khó cưỡng. Có lẽ vì nhiều năm xông pha nơi chiến trường, quanh người hắn vô hình trung toát ra sát khí khiến ai nhìn cũng khó lòng lờ đi được.
Toàn thân Tô Tửu cứng đờ, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
“Đại điện hạ vạn an,” Tô Vận rất thức thời, nhanh chóng kéo Tô Tửu hành lễ.
Tô Tửu ngơ ngác cúi đầu, ánh mắt dừng lại nơi đôi chân của nam nhân được bao bọc bởi đôi quân ủng.
Chính đôi chân này, không lâu trước còn đè chặt nàng trên giường, khiến nàng không thể nhúc nhích.
Nam nhân liếc qua hai mẹ con họ một cái, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu rồi rảo bước rời đi, mỗi bước đều dứt khoát, mang theo khí thế khó ai sánh kịp.
Không một chút chần chừ hay do dự, khiến Tô Tửu suýt hoài nghi bản thân đã nhận nhầm người.
Nhưng mùi hương mơ hồ đêm đó… nàng tuyệt đối không thể lẫn.
Hay là… Cố Lăng Sách đã quên mất rồi?
Vậy thì… quên cũng tốt!
Nếu để Cố Lăng Sách biết chuyện đêm đó, rồi vì vậy mà bị bức ép, cuối cùng chỉ chuốc lấy oán hận thì với nàng chẳng có chút lợi lộc nào.
Trong điện, Hoàng hậu dịu dàng nhìn thiếu nữ đang đứng trước mặt, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
“Ngươi chính là Tô Tửu?”
“Ngươi có biết tình trạng của Cố Lăng Sách không?”
Đối mặt với vị Hoàng hậu ôn hòa hiền hậu, Tô Tửu mỉm cười lễ phép:
“Hồi Hoàng hậu nương nương, thần nữ đều đã rõ.”
Nghe nàng nói xong, mắt Hoàng hậu liền sáng lên, giọng nói cũng thấp thoáng niềm mong đợi khó che giấu:
“Vậy… ngươi có nguyện ý gả không?”
Duyên phận đúng là chuyện kỳ diệu. Tô Nhuế bà từng gặp rồi – nhìn thế nào cũng không ưa nổi. Nhưng cô bé trước mặt, chỉ mới liếc một cái, bà đã thấy vui mừng trong lòng. Khi còn nhỏ là thế, lớn lên rồi vẫn vậy, khiến bà chỉ cần nhìn liền cảm thấy – đây chính là con dâu nhà mình.