Hình ảnh đời trước Tô Tửu thân mật bên Cáp Nạp Nhĩ lại hiện lên trong đầu, càng khiến nàng thêm quyết tâm — chỉ khi trói Tô Tửu vào hoàng thất, thì nàng mới không còn đường quay lại với Cáp Nạp Nhĩ nữa.
“Xin lỗi, Cáp Nạp Nhĩ, đều là ta làm liên lụy ngươi.”
“Đừng nói vậy, được cưới ngươi mới là phúc phận của ta.”
Cáp Nạp Nhĩ nắm tay Tô Nhuế đầy tình cảm, hai người lại bắt đầu chìm vào bầu không khí ái muội như chẳng hề có người thứ ba đứng đó.
Tô Tửu khẽ ho một tiếng, đưa tay xoa cánh tay nổi da gà, mở quang não, để giao diện chuyển khoản hiện rõ ra trước mặt họ:
“Quyết định xong rồi chứ?”
Thân thể nàng yếu lắm chứ đâu có mạnh mẽ gì. Ở lại đây thêm chút nữa không khéo lại xỉu mất. Mà để moi được từng ấy tiền, nàng cũng đâu có dễ dàng gì!
“Ta chuyển ngay.” – Tô Nhuế nghiến răng nói.
Của hồi môn của nàng nhiều bao nhiêu thì Cáp Nạp Nhĩ cũng biết. Tuy tài sản hắn không ít, nhưng muốn một lúc chi ra ngần ấy, thật sự khiến người ta “đau thịt”.
Tiền nhảy từng lượt vào tài khoản, lòng Tô Tửu cũng theo đó mà yên ổn dần.
“Yên tâm, chuyện của các ngươi, ta sẽ không hé nửa lời.”
Nói rồi, nàng mở giao diện quang não, trước mặt Tô Nhuế và Cáp Nạp Nhĩ, trực tiếp xóa đoạn ghi âm.
“Thôi, hai người tiếp tục đi. Ta về trước.”
Tâm trạng Tô Tửu lúc này phải nói là tốt đến không tưởng. Không ngờ nhé! Mẫu thân tốt của nàng lại cho Tô Nhuế của hồi môn nhiều hơn nàng tận một linh! Quá bất công rồi còn gì!
Tô Nhuế tức đến mức muốn lao lên mà đập vỡ đầu Tô Tửu ngay tại chỗ, may mà Cáp Nạp Nhĩ kịp thời kéo lại khuyên ngăn.
Giờ hắn cần phải ổn định mối quan hệ giữa hai tỷ muội Tô gia. Nếu không, đợi đến khi Tô Tửu chính thức gả vào hoàng thất, muốn chen chân hưởng lợi sẽ khó hơn nhiều.
Bàn tính hạt châu ném thẳng về phía Tô Tửu, từng hạt từng hạt đập lên người nàng.
Tuy vậy, Tô Tửu chẳng mấy bận tâm. Đám người đó nếu còn dám động thủ với nàng thì chỉ có thiệt thân, chẳng khác nào tự tay xé bỏ đường lui của mình.
Vừa về tới phòng, nàng lập tức mở kiện hàng mới chuyển phát.
Trong chiếc hộp được đóng gói tinh xảo là một hạt giống khô cứng nằm yên tĩnh. Vừa cầm lên, nàng đã cảm nhận được sức sống bên trong gần như đã cạn kiệt, chỉ còn sót lại một chút hoạt tính mong manh.
May thay, vẫn còn có thể cứu vãn.
Tô Tửu vội ra ban công, lấy sẵn chậu hoa đã đổ đầy đất, đào một cái hố nhỏ rồi vùi hạt giống vào.
Sau khi đổ hai lọ dung dịch dinh dưỡng lên, nàng đặt tay lên mép chậu, khẽ nhắm mắt thúc giục dị năng.
Hạt giống trong đất từ trạng thái khô cứng dần trở nên đầy đặn, rồi bật mầm. Chồi non vươn lên khỏi mặt đất, cành khô mọc dài ra, từng chút một lớn dần, lá cây xanh mướt cũng theo đó đua nhau nở rộ, tràn đầy sức sống.
Rút tay lại, cả người Tô Tửu như rã rời, mềm nhũn dựa hẳn vào ghế, áo quần ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thân thể này thật quá yếu, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ mạnh mẽ như thời kỳ mạt thế của nàng nữa.
Tô Tửu nghỉ ngơi khá lâu mới lấy từ nút không gian ra dược liệu đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận tháo từng cành khô và lá của phục mạch thảo để bắt đầu điều chế dược tề.
Ngày hôm đó, cửa phòng nàng đóng kín. Người trong phủ Công tước từ lâu đã quen với việc này, chẳng ai bận tâm nàng có ra ngoài hay không.