Thế giới hai người… thường trôi qua rất mau, Tư Lôi Tạp tuy rất muốn cùng La Tố tiếp tục cuộc sống hạnh phúc này, nhưng là một vị phụ thân đủ tư cách, anh vẫn thực lo lắng tới cuộc sống của Tiểu Hôi, vì thế không đến 3 ngày đã đón Tiểu Hôi về nhà.
Lúc Tư Lôi Tạp cùng La Tố đón Tiểu Hôi, bé con bình thường luôn thích nằm một chỗ ở góc phòng lại vươn tứ chi ngắn ngủn, mập mạp của mình, phóng như bay vào lòng ngực La Tố, bộ dáng như đang chạy trốn khỏi thứ gì đó rất khủng bố.
La Tố cùng Tư Lôi Tạp liếc mắt nhìn nhau, trước kia bọn họ cũng từng gửi Tiểu Hôi đến chỗ Mễ Duy, chính là Tiểu Hôi đâu có phản ứng thái quá như vầy đâu a, Mễ Duy rốt cuộc đã làm ‘chuyện bi thảm’ gì đối với Tiểu Hôi a?
“Ba ba, mấy ngày nay ba ba chăm sóc Tiểu Hôi thế nào vậy?” Đừng nhìn La Tố bình thường luôn lạnh lùng thản nhiên với Tiểu Hôi, kỳ thực trong lòng cậu rất yêu thương bé, đặc biệt là hình thái ấu lang này, La Tố thực sự không có cách với Tiểu Hôi.
Mễ Duy nghe La Tố hỏi, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, bất quá ánh mắt màu bạc vẫn không ngừng toát ra thần sắc đắc ý: “Kỳ thật ba ba cũng không làm gì, chỉ là con thấy đó… Tiểu Hôi tới tuổi này vẫn chưa có bạn thì không tốt, vì thế ba ba dẫn cháu ra ngoài gặp mọi người.”
La Tố nghe đến đây đã cảm thấy huyệt thái dương mình nảy lên thình thịch, cậu có dự cảm chuyện sắp được nghe rất không xong.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của La Tố, Mễ Duy tiếp tục tuyên dương công lao to lớn của mình: “Con biết không? Lúc ba ba đưa Tiểu Hôi tới gặp nhóm bằng hữu, bọn họ đều thực hâm mộ ba ba có đứa cháu đáng yêu như vậy! Bọn họ ai cũng thích Tiểu Hôi, tặng bé rất nhiều quà, mấy người bạn của ba ba còn định giới thiệu tôn tử cho Tiểu Hôi nga.”
Mễ Duy nói tới đây, muốn ôm Tiểu Hôi trong lòng La Tố hôn một cái, nhưng Tiểu Hôi thấy anh liền bật người chui đầu vào lòng La Tố, Mễ Duy thấy vậy chỉ đành từ bỏ.
“Tiểu Hôi, đứa nhỏ này cũng thực là, cư nhiên còn thẹn thùng.” Mễ Duy hoàn toàn không nhận ra Tiểu Hôi đang trốn anh.
“…” La Tố có chút đau đầu đỡ trán, cậu đại khái có thể tưởng tượng được ba ngày ‘thê thảm’ mà Tiểu Hôi đã vượt qua.
Có thể làm bạn với người tính cách như Mễ Duy, không cần phải nói, nhất định cũng là dạng ‘gia đình chủ phu’, giống cái bình thường nhìn thấy sinh vật đáng yêu như Tiểu Hôi sẽ có phản ứng gì? Không ngoài niết, nhéo, sờ, hôn, khó trách lúc nhìn thấy Tiểu Hôi, cậu cứ cảm thấy lông mao trên người bé con giảm không ít.
La Tố có thể nghĩ đến, đương nhiên Tư Lôi Tạp cũng có thể, nam nhân buồn tao chỉ vì có thế giới hai người với La Tố mà đưa Tiểu Hôi cho Mễ Duy, giờ phút này yên lặng nhìn Tiểu Hôi, ánh mắt tràn ngập tình tự áy náy. Cũng từ lúc này, bất luận Tư Lôi Tạp muốn ở cùng một chỗ với La Tố cỡ nào, anh cũng không bao giờ gửi Tiểu Hôi đến nhà người khác nữa.
Thuận tiện nói luôn, sau khi về nhà, Tư Lôi Tạp thậm chí còn gạt La Tố, liên tục thêm phần cơm cho Tiểu Hôi suốt một tuần. Hai cha con đều thừa dịp La Tố vào phòng thí nghiệm, lén hội hợp ở góc tường.
Tư Lôi Tạp vốn không giỏi biểu đạt tình cảm của mình, vì thế lần nào cũng cầm khúc xương đưa tới bên cạnh Tiểu Hôi, sau đó dùng đôi ngươi màu xám chăm chú nhìn đứa con, sờ sờ đầu bé, trầm giọng nói: “Thật xin lỗi.”
“Ô ô~” Tiểu Hôi túm được khúc xương liền mặc kệ phụ thân nói gì, bé chỉ biết gần đây phụ thân đặc biệt tốt với mình, vì thế Tiểu Hôi không ngừng lắc lư cái đuôi với Tư Lôi Tạp.
Một người một lang nóng bỏng đối mặt nhau, qua thật lâu, Tư Lôi Tạp trầm mặc lại mở miệng: “Phải giấu biết không.”
Đáng tiếc Tư Lôi Tạp không biết Tiểu Hôi nghe không hiểu, thấy Tiểu Hôi liều mạng nháy mắt với mình, Tư Lôi Tạp yên tâm gật gật đầu, đứng dậy ly khai.
Cũng vì thế, hành vi lén thêm cơm cho Tiểu Hôi của Tư Lôi Tạp kéo dài chưa tới một tuần đã bị La Tố bắt được, lúc La Tố đong đưa khúc xương thừa lục được từ chỗ Tiểu Hôi, hơn nữa còn dùng gương mặt mỉm cười vô cùng ôn nhu, nam nhân nọ hoàn toàn… hóa đá.
“Có lẽ tôi có thể nghe chút lí do anh thêm cơm cho Tiểu Hôi?” La Tố nhướng mi.
“…” Nam nhân buồn tao có thân hình cao lớn yên lặng, yên lặng cúi đầu.
Giờ phút này, La Tố giống như thấy được cự lang đáng thương đang nhận sai.
“Không thể nói lí do cho tôi biết sao?” La Tố áp sát Tư Lôi Tạp, bởi vì rất gần nên tất cả hơi thở nóng bỏng đều phun lên mặt Tư Lôi Tạp, nam nhân nào đó cảm nhận được thì cơ thể bắt đầu căng cứng: “Thật xin lỗi.”
La Tố nghe vậy, khẽ thở dài: “Tôi cũng không có ý trách cứ anh, bất quá anh xem Tiểu Hôi bây giờ xem.” La Tố chỉ về phía Tiểu Hôi đang giương mắt nhìn bọn họ ở bên kia, Tiểu Hôi cuộn mình thành một đoàn, bởi vì quá béo nên ánh mắt bé cơ hồ bị thịt che khuất, hơn nữa bộ lông còn xõa tung, trừ bỏ cái mũi sói nhô ra, còn lại toàn bộ đều là một cục lông.
“Anh nghĩ đây là hình thể bình thường à?” La Tố vừa dứt lời, Tiểu Hôi liền vùi đầu vào cơ thể, có thể bé cũng ý thức được không khí hiện tại rất tệ. Chính là lúc vùi đầu vào cơ thể, Tiểu Hôi lại càng giống một cuộn len tròn vo, một nửa phong cách tạo hình của sinh vật hình lang cũng không có.
Tư Lôi Tạp bắt đầu suy nghĩ…. Tiểu Hôi tựa hồ…. hơi béo một chút.
“Tiểu Hôi đòi anh sao?” La Tố nằm trên sô pha, khẽ thở dài hỏi, đây là đáp án có khả năng nhất cậu nghĩ ra.
“Không phải như vậy.” Tư Lôi Tạp xoa xoa đầu Tiểu Hôi, đem hết trách nhiệm đổ lên người mình.
“Ân?” La tố thấy thú vị, cậu thực muốn biết nam nhân nghiêm cẩn này vì sao lại thêm cơm cho Tiểu Hôi, chính là nghe thấy lí do rồi, cho dù là La Tố cũng không khỏi run rẩy khóe miệng.
Nam nhân này… cư nhiên vì chuyện đưa Tiểu Hôi đến nhà Mễ Duy mà cảm thấy áy náy, vì thế mới thêm cơm cho Tiểu Hôi sao? Này đúng là… La Tố không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp Tư Lôi Tạp, nam nhân này chính là vậy, bởi vì sợ nhóm khế ước nhỏ sợ mình nên biến thành cự lang cứ ngồi bệch một chỗ trên mặt đất, cho dù bị nhóm la mật khâu xem là đồ chơi cũng không sao.
Thật là, nam nhân này rốt cuộc phải tốt bụng tới mức nào mới chịu bỏ qua? La Tố không khỏi cười khổ, bất quá cũng vì thế cậu mới không có biện pháp để Tư Lôi Tạp một mình đi?
“Quên đi, chuyện này cũng không thể trách anh.” La Tố ôm lấy Tiểu Hôi đang cuộn thành một đoàn, khó có dịp lộ ra nụ cười ôn nhu: “Cho dù là tôi cũng không có cách với nhóc con này, bất quá lần sau đừng uy con ăn xương nữa, tôi sẽ nghiên cứu loại thức ăn gia súc mới.”
“Hảo.” Tư Lôi Tạp ôm lấy La Tố, trong phòng khách chỉ còn bức tranh một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, ấm áp hoàn mỹ.
Sẵn tiện nói luôn, thức ăn gia súc La Tố nghiên cứu được ở tương lai sau này trở thành món ăn chính của Tiểu Hôi, cũng nhờ đó Tiểu Hôi thành công từ một tiểu lang mập mạp trở thành tiểu lang cao lớn hoàn mỹ. Về phần thức ăn gia súc La Tố nghiên cứu ra có hương vị thế nào… chuyện này cũng chỉ có một mình Tiểu Hôi biết.
***
Ba tháng sau, La Tố rốt cuộc hạ sinh lần hai, lần này là một bé con mập mạp bình thường, vấn đề duy nhất là… đứa nhỏ từ khi chào đời đã không khóc không nháo, chỉ trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, điều này làm cả nhà lo lắng không thôi.
Ngoại trừ điều đó, La Tố cũng làm người ta lo lắng, nghe nói trong quá trình sinh sản đã từng xảy ra trạng thái thú hóa, tuy bản thân La Tố hoàn toàn không nhớ.
“Tố Tố, con thực sự không nhớ gì sao?” Mễ Duy lo lắng hỏi.
La Tố nằm trên giường bệnh, lắc lắc đầu: “Con không có ấn tượng gì, có thể nói cụ thể tình huống lúc đó không?”
“Bác sĩ nói lúc sinh sản con rất đau đớn, hơn nữa trên mặt còn xuất hiện thứ gì đó giống như vảy.” Mễ Duy nói tới đây, hoảng sợ vỗ vỗ ngực: “Bất quá bác sĩ nói… đó có thể là phản ứng bảo hộ lúc chuyển hoán, bời vì cơ thể cảm nhận được nguy hiểm nên cơ thể vô thức biến thành hình thái hồn thú để tự bảo hộ mình.”
La Tố nghe xong, mày nhíu lại thật sâu, việc này đối với cậu là hoàn toàn không có khả năng, bởi vì cậu không thức tỉnh hồn thú, càng miễn bàn tới hình thái kì lân…
Nhưng nếu lời Mễ Duy nói đều là sự thật, vậy có nghĩa… mày La Tố càng nhíu sâu hơn, cậu nhìn về phía Tư Lôi Tạp: “Đứa nhỏ tôi sinh ra đâu?”
Tư Lôi Tạp không hiểu La Tố lo lắng điều gì, nhưng anh vẫn đáp: “Trong phòng ấm.”
“Đưa tôi qua đó.” La Tố làm ra vẻ muốn xuống giường, Tư Lôi Tạp thấy vậy liền vội vàng ôm lấy cậu.
“Cơ thể của em…” Tư Lôi Tạp nhíu mày.
“Không sao.” Bởi vì La Tố cố ý muốn đi xem đứa nhỏ nên Tư Lôi Tạp chỉ đành đưa em ấy tới phòng trẻ sơ sinh.
Nói ra cũng thần kì, La Tố vừa tiến vào phòng trẻ sơ sinh , một đứa nhỏ trong hộp giữ ấm đột nhiên quay đầu về phía cậu, trừng mắt nhìn La Tố, bất quá vì gương mặt rất béo nên biểu tình này thoạt nhìn không có chút lực sát thương nào, ngược lại còn rất buồn cười.
La Tố chìm vào suy nghĩ, biểu hiện này… có chút kì lạ, cậu lập tức dùng lực tinh thần kết nối tiểu quỷ kia, không ngoài dự liệu, lực tinh thần rất nhanh đã kết nối.
“Ngươi là ai?” La Tố thông qua lực tinh thần chất vấnn.
“Hừ, không phải quá rõ sao?” Tiếng nói quen thuộc từng nghe trong không gian ý thức không chút khách khí vang lên.
“Ngươi là Kì Lân?” La Tố nheo mắt, cậu đang suy nghĩ nên xử lý vấn đề này thế nào.
“Chính là lão tử! Sát, nếu không phải ngươi giam lão tử trong cơ thể, không cho lão tử ra, lão tử làm sao biến thành bộ dáng buồn cười này cơ chứ? !” Ngữ khí Kì Lân có vẻ rất bi phẫn.
“Tôi có thể hiểu là… ngươi đã giết chết đứa con, sau đó chiếm lấy cơ thể nó?” La Tố nói tới đây, ánh mắt tràn ngập sát ý, nếu không phải chung quanh còn có người khác, cậu nhất định đã để tên Kì Lân trước mặt biết cái gì gọi là địa ngục tu la!
“Thiết, thế thì sao? Đều tại ngươi không tốt, nếu ngươi sớm thả lão tử… này này! Ngươi túm lấy tiểu kê kê của lão tử làm gì? Ta nói cho ngươi biết, đây là phạm pháp! Là quấy nhiễu tình dục!” Kỳ Lân luống cuống nhìn La Tố ôm lấy mình, liều mạng quơ nắm tay bé xíu muốn ngăn cản, chính là chút khí lực của trẻ con sao đọ lại La Tố? Không bao lâu sau, đứa nhỏ đã hoàn toàn rơi vào tay La Tố.
“Tố…” Tư Lôi Tạp lo lắng nhíu mi, đây là lần đầu tiên anh thấy La Tố làm ra hành động lớn mật như vậy trước mặt người khác, tuy nói là đứa nhỏ của mình, nhưng trước mặt người nhà túm lấy bộ vị kia của đứa nhỏ vẫn có chút…
“Tôi kiểm tra một chút xem nó có khỏe mạnh không.” La Tố bình thản đáp.
“Này! Ngươi nói dối trắng trợn a! Đây là cơ thể con ngươi! Nhẹ nhẹ một chút a khốn khiếp!” Kì Lân thông qua lực tinh thần bi phẫn hét lên, bất quá phát hiện La Tố căn bản không quan tâm, Kì Lân từ dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo lúc đầu chuyển thành uyển chuyển khuyên bảo, cuối cùng thấp giọng cầu xin, hết thảy chuyển biến chỉ tốn một phút ngắn ngủi.
“Đại ca, lão đại, tổ tông, ta sai rồi, sai rồi không được sao? Lão tử vừa nãy chỉ gạt ngươi thôi! Lão tử căn bản không có giết con ngươi, từ đầu ngươi mang thai chính là ta! Ta chỉ mượn một nơi để ra ngoài thôi! Ta con mẹ nó thực oan uổng a!”
La Tố nghe vậy, chậm rãi buông lỏng tay đang nắm bộ vị nào đó ra, tuy vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng lời Kì Lân nói, bất quá Kì Lân có thể rời khỏi cơ thể cậu là chuyện tốt, ít nhất không còn lo lắng cơ thể mình xảy ra vấn đề gì. Mặc khác… cậu vốn không có khả năng giết chết Kì Lân ở đây, bởi vì Tư Lôi Tạp và Mễ Duy đều ở đây, ngoài ra cậu cũng còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Kì Lân.
“Nhớ kỹ, ngươi bây giờ đang ở trong tay ta, muốn sống sót phải làm thế nào, ngươi hẳn là hiểu rất rõ đi?”
“Hừ.” Kì Lân biến thành trẻ con xem thường mà dẩu mỏ, kết hợp với gò má tròn trịa và đôi mắt to ngập nước, biểu tình này đừng nói tới lực sát thương, quả thực ngay cả một chút đáng sợ cũng không có, ngược lại còn vô cùng đáng yêu.
Chỉ tiếc La Tố hoàn toàn không cảm nhận được, lại tiếp tục túm lấy ‘bộ vị trọng điểm’ của tiểu quỷ.
“Ta sát, đau đau đau! Đau chết lão tử! Ngươi là ác quỷ à? Đừng… đừng dùng sức nữa! Đều nghe lời ngươi, lão tử đều nghe lời ngươi còn không được sao? !”
La Tố lúc này mới hài lòng buông lỏng tay, thả đứa nhỏ vào loại hộp giữ ấm, sau đó quay đầu nói với Tư Lôi Tạp: “Tôi quyết định gọi đứa nhỏ này là Tiểu Bạch.”
Tư Lôi Tạp: “…”
Mễ Duy: “…”
Ngải Địch: “…”
Kì Lân: “Này! Ngươi trở lại đây cho lão tử! Lão tử mới không cần cái tên Tiểu Bạch kì quái đó! Lão tử là Kì Lân vĩ đại! Này, ngươi có nghe không hả! Đừng đi a, khốn khiếp!”
Tuy Tư Lôi Tạp cùng Ngải Địch, còn có Mễ Duy nhất trí cho rằng cái tên Tiểu Bạch thực sự… rất mất mặt, nhưng La Tố kiên trì nên cái tên này vẫn không đổi.
Kì Lân, không đúng, là Tiểu Bạch sau khi đủ tháng thì được đón về nhà chăm sóc. Tưn Lôi Tạp vẫn là lần đầu tiên chăm sóc cục cưng hình người, vì thế ít nhiều cũng có chút khẩn trương, dưới sự chỉ đạo của Mễ Duy đã mua không ít sách và đồ dùng trẻ con, ngay lúc anh chuẩn bị cố gắng hoàn thành sứ mệnh của một phụ thân tốt, anh phát hiện… tất cả công việc chăm sóc Tiểu Bạch đều bị La Tố ôm hết, anh cơ hồ chút thời gian ở cùng Tiểu Bạch cũng không có.
Tư Lôi Tạp vốn nghĩ La Tố thực thích Tiểu Bạch nên mới quan tâm chăm sóc con như vậy, chính là một ngày nọ anh tan ca về nhà sớm, nhìn thấy La Tố thô lỗ đổi tả cho Tiểu Bạch, thậm chí còn mặc kệ Tiểu Hôi đã hơi lớn một chút dùng móng vuốt chọt chọt Tiểu Bạch cùng dùng miệng nếm thử hương vị của Tiểu Bạch, Tư Lôi Tạp trầm mặc thật sâu… thật sâu.
Quả nhiên… thái độ La Tố đối đãi hình người và hình lang hoàn toàn bất đồng.
Đêm đó, Tư Lôi Tạp biến về hình thái cự lang, yên lặng ngồi trước gương thật lâu, lúc La Tố trở về phòng nhìn thấy cảnh tượng này, cậu có chút nghi hoặc mở miệng: “Sao anh lại biến thành hình lang?”
Cự lang ngồi xổm trên mặt đất, dùng đôi lang mâu màu xám chăm chú nhìn La Tố thật sâu, La Tố nghĩ nam nhân buồn tao này muốn làm nũng, vì thế đi tới trước sờ sờ đầu cự lang, sau đó lại hôn cái mũi cự lang, xúc cảm bộ lông này trước sau vẫn luôn tốt như vậy.
Cự lang chiếm được môi thơm người yêu nhất thời khôi phục tinh thần, cự lang nào đó, không đúng… là nam nhân buồn tao nào đó rốt cuộc yên tâm thả tảng đá lớn trong lòng, hình lang của anh đối với La Tố vẫn còn lực hấp dẫn, anh không bị vứt bỏ.
Vì thế mới nói… lang ca, anh rốt cuộc chịu thỏa hiệp tới mức nào a? ! Dùng hình lang để chiếm được yêu thương căn bản không có gì đáng kiêu ngạo!